Sống mũi Ninh Thương Vũ lướt nhẹ dọc theo đầu ngón tay Lâm Trĩ Thủy, thoang thoảng mùi hoa sau khi tắm của cô, hòa quyện chút ngọt ngào đậm đà. Anh tiếp tục ngửi theo hướng lên trên, từ gốc ngón tay đến cổ tay cô, ánh mắt nguy hiểm dõi theo, “Em thật sự hiểu rõ nội dung trong giáo trình sao?”
Cổ áo choàng ngủ không che hết được cổ cô, dường như thoáng hồng lên như cánh hoa hồng. Suốt mười giây dài đằng đẵng, cô không nói nên lời, rõ ràng là bị ngoại hình anh mê hoặc đến mất hồn, mới dám liều lĩnh đề nghị anh dùng mũi. Thực ra cô không hề biết rõ quá trình thực hành như thế nào.
Ninh Thương Vũ liếc một cái qua màn hình máy tính, nâng tay phải tắt cuộc họp video, rồi chậm rãi mở thư mục, trí nhớ anh tuyệt vời đến nỗi nhanh chóng tìm ra đoạn video nhỏ mà cô chỉ.
Đôi mắt Lâm Trĩ Thủy chớp nhẹ, nhìn lướt qua đoạn phim, nhận ra mình quá thiếu kinh nghiệm nên tưởng tượng trong đầu về chuyện ấy bị giới hạn, bài học dùng sống mũi… là Ninh Thương Vũ chỉ cần nằm ngửa trên giường mà làm theo, còn cô thì phải chủ động cưỡi lên mặt anh.
Đoạn phim với cảnh quay táo bạo đột ngột bị tạm dừng, phòng làm việc bỗng nhiên im ắng mấy giây, như thể chỉ cần hít thở mạnh một chút cũng nghe thấy rõ.
Cho đến khi Ninh Thương Vũ hỏi bằng giọng trầm lạnh: “Em dám ngồi lên không?”
Eo Lâm Trĩ Thủy vô thức mềm nhũn, nhưng đã bị anh nắm chặt, bắp tay cuồn cuộn sức mạnh như ôm lấy một con thú nhỏ bối rối, càng làm cô thêm hoảng sợ với hơi thở nặng nề đầy áp lực của anh.
Lông mi cô run nhẹ, tâm hồn bị câu nói của anh dễ dàng đánh cắp, cô cố gắng kìm nén cảm giác hoảng loạn ấy, chỉ cần khoảng cách chỉ cách nhau một gang tay, nhìn Ninh Thương Vũ trong ánh đèn rõ nét với hàng lông mày sắc nét cùng sống mũi cao thẳng hơi nhọn, trông rất sắc bén và đầy sát khí…
Nhìn vậy đã thấy hồn bay phách lạc, nói gì đến việc chủ động ngồi lên.
Có lẽ do im lặng quá lâu, Lâm Trĩ Thủy bất ngờ bị Ninh Thương Vũ quay lại, đè lên đầu gối anh, kéo váy lên, rồi phạt một trận bằng những cái tát vào mông, từng cái đặt xuống lập tức khiến cơ thể cô co giật mạnh, tim cũng run rẩy nóng bừng.
Trong khi đó, Ninh Thương Vũ không rời mắt khỏi góc nghiêng mặt trắng như ngọc của cô, hơi cau mày. Bản tính kiểm soát trong anh bùng nổ dữ dội, lại tiếp tục ra đòn như cơn mưa rào.
“Anh Ninh!”
Dù không phải lần đầu bị phạt như vậy, nhưng lần này cô hoàn toàn không phạm lỗi, lực tay lại mạnh hơn trước rất nhiều, giọng cô nấc lên gọi anh, người cũng đã ướt đẫm.
Cô mở to mắt nhìn anh, thấy gân xanh căng cứng, thở hổn hển, còn nước mắt rơi xuống khiến vải áo khoác đen sang trọng trên đầu gối anh loang màu như sóng nước.
Ninh Thương Vũ cảm nhận được trước cô, giọng trầm hẳn, càng nghe càng giống như một thách thức đầy ấm áp: “Cô Lâm, đây là hình phạt.”
Ý anh rõ ràng, phạt cô vì không học bài kỹ mà còn dám trêu anh.
Lâm Trĩ Thủy bỗng lặng người, dù nuốt lại lời trách móc anh tội ác, nhưng cảm giác bất bình sâu trong tâm hồn vẫn hiện rõ trong mắt cô như những gợn sóng nước, như một tiếng đáp trả im lặng:
Kẻ xấu làm hại người!!!
Cô vốn tốt bụng lo lắng anh dùng thuốc nhiều có hại sức khỏe, vậy mà chẳng được đền đáp gì… trái lại còn chủ động nhảy vào bàn tay anh nhận một gói phạt đau đớn, thật chẳng công bằng chút nào!
Công bằng là của Ninh Thương Vũ.
Anh vô cớ tắt cuộc họp video trước đó, mười lăm phút sau, bên gia tộc họ Dung đã bắt đầu thúc giục, rõ ràng nội dung dự án tối nay là quan trọng trong buổi đàm phán.
Lâm Trĩ Thủy thấy rõ anh vẫn cứng rắn không thay đổi sắc mặt, ôm cô về phòng chính.
Nhưng không làm gì cả.
Anh vẫn giữ tư thế thẳng đứng, vứt cô xuống chiếc chăn mềm mại, bàn tay thon dài chìa ra, năm ngón khép lại, “Ngủ trước đi, ngày mai đi công tác cùng anh.”
Chiếc áo choàng ngủ của Lâm Trĩ Thủy đã hoàn toàn bung ra, lộ phần ngực, phần tuyết trắng thoảng qua khe tay anh, hơi thở cô cũng khó tránh khỏi gấp gáp: “Không.”
Câu ấy có thể là không muốn ngủ, không muốn đi công tác cùng anh, cũng có thể không muốn anh nói chuyện nghiêm túc mà lại vừa ngọt ngào vừa bạo lực vu.ốt ve cô… không thể nói thành lời, dừng lại nơi đôi môi hé mở.
Ninh Thương Vũ vì thời gian gấp gáp, chỉ khẽ cười khinh bỉ, đầy ẩn ý rút tay lại, đồng thời búng nhẹ.
Lần này không phải búng trán mà là chỗ nhỏ nhắn, nhạy cảm, còn đỏ hơn nốt ruồi son ở đuôi mắt, một nơi khiến người ta ngại ngùng không dám nhắc tới.
Lâm Trĩ Thuỷ ngay lập tức mềm nhũn trong chăn, hít một hơi sâu. Cho đến khi bóng dáng cao lớn của Ninh Thương Vũ rời đi, còn tiện thể đóng lại hai cánh cửa giữa chủ và thần, trong màn đêm tối om, cảm giác chạm thật sự trên ngực và mông cô, da thịt nhạy cảm vẫn căng lên, lâu thật lâu không thể nào bình tĩnh lại được.
Mãi đến khi bầu trời ngoài cửa kính bắt đầu hửng sáng, hơi thở dần đều hơn, Lâm Trĩ Thuỷ mới hiểu vì sao Ninh Thương Vũ lại bắt cô đi ngủ trước.
Hoá ra, chuyện anh nói về chuyến công tác ngày mai, là sáng sớm đúng sáu giờ phải lên máy bay riêng.
Lâm Trĩ Thuỷ suốt đêm chẳng ngủ được, nửa tỉnh nửa mê như một con búp bê tinh tế bị nhốt trong chiếc hộp kính trong suốt mà đem đi. Từ chiếc giường nhung đen trong phòng ngủ lớn của phòng sinh hoạt chung, cô chuyển sang nằm trên giường trắng tinh trong khoang nghỉ của máy bay.
Khi tỉnh lại trong trạng thái mơ màng thì đã giữa trưa.
Tóc dài xõa, quấn chăn ngồi dậy, đầu ngón tay cô khẽ vén cổ áo lên một chút, nhìn thấy rõ vài vết hằn trên ngực đã chuyển sang tím bầm, rồi nhìn xuống dưới váy, dấu vân tay trên phần mông trắng nõn càng rõ nét.
Tất cả là vì tối qua quá hoảng sợ, quên bôi thuốc rồi.
Những dấu vết này đủ làm bằng chứng tố cáo Ninh Thương Vũ, e rằng phải mất cả chục ngày mới phai hẳn.
Lâm Trĩ Thuỷ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn cách chấp nhận thực tế này.
Nhưng tính khí thì vẫn phải bộc phát, đến mức khi một giờ sau xuống máy bay, di chuyển tới Beverly Hills ở Los Angeles, cô vẫn giữ dáng vẻ kiêu kì, nhẹ nâng cằm thanh tú, thậm chí chẳng thèm nhìn một cái vào Ninh Thương Vũ cùng vài vệ sĩ đi bên cạnh.
Đến biệt thự sang trọng, anh vốn có chứng sợ bẩn, trước khi làm việc đã đi tắm rửa sạch sẽ, chỉ lát sau đã thay bộ vest vừa vặn, ánh mắt anh lướt qua cô đang nằm trên sofa bên cửa sổ nhìn cảnh vật mà không đoái hoài gì, rồi bước xuống lầu.
Phòng họp.
Mười phút sau.
Hề Yến từ phòng họp bước ra, từng bước đi tới bên ghế sofa nhung đỏ, lễ phép đề nghị: “Cô Lâm, Beverly Hills có rất nhiều cảnh đẹp và cửa hàng trang sức cổ nổi tiếng, để tôi đưa cô đi dạo chơi nhé?”
Lâm Trĩ Thuỷ quay đầu nhìn anh ta, nửa hồi lâu rồi lắc đầu.
Cô mệt mỏi, rõ ràng là mệt sau chuyến bay, lúc này không còn sức để đi chơi hay dạo phố.
Hề Yến lại nói: “Vậy để tôi mang cho cô một ly nước trái cây nhé?”
“Tôi không khát.” Lâm Trĩ Thuỷ nhẹ nhàng từ chối, thấy anh như nhận nhiệm vụ, đứng chờ không đi, bỗng nhiên nói: “Tôi muốn xem một thứ.”
Hề Yến nghĩ cô muốn xem gì cũng được, miễn đừng hỏi rồi lắc đầu ba lần: “Xin cô cứ nói.”
“Có thể cho tôi xem loại thuốc ức chế mà Ninh Thương Vũ thường tiêm không?” Lâm Trĩ Thuỷ hỏi lịch sự, từng chữ nhẹ nhàng nhưng lại có ý không thể từ chối: “Còn có một số báo cáo dữ liệu nữa, tôi muốn xem.”
Theo lý mà nói, đây đều là bí mật nội bộ nhà họ Ninh, không được tò mò toàn bộ, chỉ một ý niệm sai trái cũng đủ nguy hiểm đến bản thân. Nhưng thân phận Lâm Trĩ Thuỷ đặc biệt… Hề Yến không dám lơ là, nhanh chóng mang két sắt nhỏ đến trước mặt cô.
Lâm Trĩ Thuỷ khẽ hạ mắt, với tay lấy một ống thuốc, chất lỏng màu xanh băng trong lọ thủy tinh, dưới ánh nắng tự nhiên tỏa sáng, như ngọn lửa nguy hiểm, dường như chỉ cần rỉ ra một giọt cũng có thể thiêu rụi cả bầu trời xanh.
Cô chăm chú quan sát lâu rồi quay mặt nói với Hề Yến: “Loại này có tác dụng phụ không?”
Hề Yến trả lời rất nghiêm túc: “Lúc mới nghiên cứu ban đầu có một số tác dụng phụ khiến tinh thần cùng ham m.uốn cơ thể rơi vào giấc ngủ sâu. Nhưng nhờ nhà họ Ninh đầu tư rất nhiều kinh phí nghiên cứu trong lĩnh vực y tế, cho đến nay loại thuốc ức chế này đã được cải tiến liên tục, không còn gây hại cho cơ thể Ninh tổng nữa.”
Lâm Trĩ Thuỷ trước đây đã từng đọc báo cáo nghiên cứu của nhà họ Lâm, trong đó có dấu hiệu thử nghiệm tương tự, một số người mắc chứng nghiện dục hiếm có đã chọn cách dùng thuốc an thần mạnh để kìm chế ham m.uốn mãnh liệt, nhưng cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến thần kinh não, khiến họ rơi vào trạng thái ngủ bắt buộc.
Còn Ninh Thương Vũ, một kẻ tham vọng vì lợi ích cực đoan, nếu không nghiên cứu ra thuốc này…
May mà đội ngũ nghiên cứu của nhà họ Ninh đã giải quyết được nguy cơ đó.
Thực tế, Hề Yến giấu đi rằng loại thuốc ức chế này tương lai cũng có thể vô hiệu, anh ta chọn lọc những điều có thể nói với Lâm Trĩ Thuỷ rồi nói tiếp: “Tiếc là dữ liệu gốc mà nhà họ Tần cung cấp lúc đầu còn thiếu sót, khiến nhóm các nhà khoa học hàng đầu thế giới do nhà họ Ninh thuê vẫn chưa thể nghiên cứu sâu hơn để tìm ra thuốc thật sự trị dứt điểm chứng nghiện dục của Ninh tổng.”
Nhà họ Tần???
Lâm Trĩ Thuỷ sững sờ ngẩng đầu, còn Hề Yến dường như đang ngầm ám chỉ cô: “Tần Tập An tận trung với ông cụ Ninh nhiều năm, lại có công lao hiển nhiên, nên mới bám trụ được cùng quyền thế nhà họ Ninh bao năm không bị đuổi đi.”
Lâm Trĩ Thuỷ có tâm cơ thâm sâu, chậm rãi bắt đầu suy ngẫm lời anh ta , đầu ngón tay vuốt dọc chiếc ống thuốc lạnh ngắt tới đầu kim, châm nhẹ vào da trắng tạo cảm giác đau nhói, khiến cô tỉnh ngộ.
Không ngờ Tần Vãn Ngâm tỏ ra quen thuộc với con cháu nhà họ Ninh, dám hống hách tới gây rối, lại còn mượn thế lực của ông cụ nhà họ Ninh, hóa ra gia tộc cô nắm trong tay một quân bài quan trọng chính là thứ này.
Một hồi lâu sau, cô mỉm cười nhẹ với Hề Yến: “Nếu tôi đoán không nhầm, chắc Tần Tập An không đến mức mờ mắt dùng thứ này để báo ân, nhưng Tần Vãn Ngâm thì chắc chắn cực kỳ không cam tâm.”
Hề Yến cũng mỉm cười.
Lâm Trĩ Thuỷ nhẹ nhàng đặt lại lọ thuốc ức chế vào trong két sắt, dùng đầu ngón tay ấn chặt, rồi đóng lại, trả nguyên vẹn cho Hề Yến.
…
Suốt cả ngày lẫn đêm, Lâm Trĩ Thuỷ chăm chú xem những báo cáo dữ liệu do Hề Yến gửi, vô cùng đầy đủ, thậm chí còn chép lại bản dữ liệu gốc do nhà họ Tần cung cấp cho cô.
Đến hơn chín giờ tối, phòng họp vẫn sáng đèn, còn Lâm Trĩ Thuỷ thì nghiêm ngặt tuân theo quy tắc sinh hoạt lành mạnh. Sau khi tắm xong, thay bộ áo choàng ngủ thoải mái, cô lên tầng hai, tùy ý chọn một phòng ngủ có tầm nhìn rất đẹp để nghỉ ngơi.
Cô không quan tâm Ninh Thương Vũ kết thúc công việc đến tận nửa đêm, rồi nghỉ ngơi ở đâu.
Ba ngày liên tiếp như thế, cô chỉ đóng vai trò người đồng hành công tác, ban ngày chỉ quanh quẩn trong tầm mắt của anh, thi thoảng tranh thủ xem trong két sắt nhỏ đã giảm đi bao nhiêu lọ thuốc ức chế.
Có lúc là một lọ, có lúc ba lọ… khi chỉ còn một lọ, Lâm Trĩ Thuỷ lặng lẽ sửng sốt một hồi, nghĩ bụng công việc căng thẳng đến vậy mà vẫn không kiềm chế được bên dưới của anh?
Ngày hôm sau, lọ thuốc cuối cùng cũng biến mất không còn dấu vết.
Sáng hôm đó, trong biệt thự xuất hiện một nhóm nhà đầu tư tài chính nổi tiếng ở Los Angeles cùng vài người đàn ông mặc comple chỉnh tề. Vì người đông, Lâm Trĩ Thuỷ chỉ quanh quẩn ở cầu thang, ngăn cách thế giới hào nhoáng như mắc xích quyền lực dưới tầng dưới với chốn yên tĩnh nơi cô đang đứng.
Thi thoảng cô thèm uống nước ép trái cây thì thong thả bước xuống.
Tình cờ ngang qua, cô bắt gặp Ninh Thương Vũ đứng trên ban công ngoài trời cùng một người đàn ông lai Mỹ Trung, cao lớn, thân hình vững chãi, rất thu hút ánh nhìn. Tư thế anh kiêu ngạo, như đang nhìn xuống đại sảnh hội nghị lấp lánh ánh đèn.
Phòng họp ba mặt kính bao quanh như bể cá khổng lồ, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên tạo nên những vệt màu lóng lánh.
Bên trong, các quý ông thanh lịch đang trao đổi sôi nổi mà không hay biết lúc này, họ đang bị người đứng đầu chuỗi quyền lực theo dõi.
Lâm Trĩ Thuỷ liếc mắt thấy cảnh ấy, váy xòa nhẹ lướt qua mắt cá chân rồi dừng lại một lát, cách khá xa. Khi Ninh Thương Vũ bình thản quay lại nhìn, cô đã không hề hay biết mà bước lên cầu thang trước.
…
Cô thích cảm giác mát lạnh và phong cảnh từ cửa sổ phòng ngủ sát đất, nửa người tựa lên sofa, ngả nghiêng không muốn tỉnh dậy sau giấc trưa.
Khi cửa phòng khẽ mở, tiếng bước chân làm cô giật mình quay người.
Sau đó cô nằm ngửa, váy cổ điển tông màu hoa hồng trượt xuống hông, lộ phần hông trắng mịn, những dấu vết trên da trước đó cuối cùng cũng mờ hết.
Mắt cô khép lại, một lát sau lờ mờ cảm nhận được có vật lạnh đè lên mắt cá chân.
Cảm giác rất thật, không phải giấc mơ. Lâm Trĩ Thuỷ nhận ra điều này trong đầu, chớp mắt mở ra, bất ngờ thấy ngay trước mặt là Ninh Thương Vũ.
Ánh hoàng hôn như mảnh ánh kim cuối cùng bao phủ lấy đường nét góc cạnh đẹp trai của anh, khí thế mãnh liệt dường như càng dâng cao.
Lâm Trĩ Thuỷ vẫn như bông hoa hồng còn e ấp trên váy, mắt mơ màng nhìn anh, chưa nhận thức được tình hình.
Đến khi Ninh Thương Vũ cúi sát như thú dữ, khẽ ngửi cánh hoa, sống mũi cao vút lại lướt nhẹ vài lần.
Lâm Trĩ Thuỷ gần như mất hết sức chống đỡ, mềm nhũn trên sofa, ngửa cổ nhỏ, run rẩy hít thở không khí trong lành, từ trạng thái mơ hồ cuối cùng nhận ra anh đang làm gì, muốn vùng vẫy nhưng vẫn cảm nhận rõ hơi nóng của anh lan tỏa trên làn da trắng nõn.
Và sống mũi cao ấy, chỉ chạm nhẹ cũng khiến cô gần như ngất đi.
Ánh hoàng hôn cuối cùng như mật hổ phách đã tan chảy trôi hết.
Cửa sổ lớn bị bóng tối phủ kín, đầu ngón tay Lâm Trĩ Thuỷ vô thức nắm lấy mái tóc ngắn đen của anh, đôi mắt đã mơ màng, đôi mắt trong suốt di truyền giờ đờ đẫn, không biết nhìn chỗ nào, toàn thân chỉ tập trung vào một điểm.
Cuối cùng, cô bất giác nghĩ đến Ninh Thương Vũ, người chưa từng cúi đầu trước quyền lực.
Ấy thế mà giờ đây lại cúi đầu dưới tà váy hoa hồng của cô…
Ý nghĩ hết sức phi lý đó khiến Lâm Trĩ Thuỷ run rẩy, đầu ngón tay căng cứng một lúc rồi hoàn toàn buông lỏng.
Vài phút sau, khuôn mặt vừa kiêu ngạo vừa đẹp đến mức hoàn hảo của Ninh Thương Vũ cuối cùng rời đi, nhưng vẫn như thú dữ còn ngo ngoe ngửi lấy cô, từ eo lan lên má đỏ hồng rồi đến vành tai: “Muốn cái này, hay cái kia?”
Anh còn nhớ câu nói trong phòng làm việc trước khi đi công tác.
Lâm Trĩ Thuỷ mệt mỏi mở mắt ướt đẫm lông mi, nhìn sống mũi hoàn mỹ của Ninh Thương Vũ, lòng ngờ vực cuộc đời, vừa thỏa mãn vừa bực bội, môi mím chặt một lúc, rồi nhấc ngón tay nhẹ nhàng đánh vào anh: “Cái này là đồ xấu.”
“Cái gì cũng là anh muốn, cho rồi cũng vẫn là đồ xấu?” Ninh Thương Vũ nét mặt mờ trong bóng tối, bị đánh nên bản chất thương nhân hiện rõ, không chịu thua, liền hôn nhẹ ngón tay cô, giọng chậm rãi trầm thấp: “Vậy đồ tốt là cái gì? Cô Lâm nói rõ hơn đi, là để cô…”
Lâm Trĩ Thủy lập tức đoán ra câu sau của anh ám chỉ bộ phận nào, vội vàng dùng tay che miệng anh lại, lòng bàn tay dường như cũng bị hôn nhẹ, so với sự điềm tĩnh ung dung của Ninh Thương Vũ, khí thế lạnh nhạt mà cô dành cho anh mấy ngày qua ngay lập tức tan biến hết, giọng cô nhẹ run: “Ninh Thương Vũ, anh không thể như vậy mà bắt nạt em được.”
Ninh Thương Vũ cố ý làm vậy, còn định hôn cô thêm lần nữa, thì bất chợt tiếng gõ cửa ngoài khẽ vang lên, vừa thận trọng lại pha chút do dự.
Là thư ký đến nhắc anh.
Đã đến giờ rồi.
Bầu không khí bất ngờ ngưng đọng vài giây, Lâm Trĩ Thủy vẫn còn thở d.ốc, ngực phập phồng, khi lấy lại được chút sức lực thì cô đẩy mạnh ngực anh một cái, chợt nhớ ra anh sắp phải xuống lầu gặp nhóm người tinh anh, cẩn trọng hơn rất nhiều để bàn chuyện công việc.
Ngay lập tức, ngón tay cô luống cuống kéo lại cà vạt của Ninh Thương Vũ, dùng một góc váy lau vết nước trong suốt đáng ngờ trên sống mũi anh.
Ninh Thương Vũ cười nhẹ, trêu cô nghĩ nhiều quá nhưng không ngăn lại.
Ba mươi giây sau.
Khi anh cuối cùng cũng rời đi, Lâm Trĩ Thủy thì chân mềm nhũn không đứng nổi, lo lắng đến nỗi mồ hôi nhỏ li ti xuất hiện trên trán, trước lúc này cô chưa từng nghĩ Ninh Thương Vũ sẽ nghiêm túc thật sự.
Hơn nữa chẳng hề báo trước, thậm chí không một lời nhắc.
Lâm Trĩ Thủy không dám nghĩ tiếp.
Chỉ cần nghĩ đến thôi là mồ hôi lại chảy ròng ròng, cô khập khiễng đi về phía phòng tắm, lấy nước lạnh ép mình hạ nhiệt độ cơ thể đang bốc cháy từ trong ra ngoài.
Khi cuối cùng gục xuống giường, cảm thấy thân thể mỏi mệt tột cùng.
Đang chuẩn bị ngủ thì bỗng nhớ ra điều gì, Lâm Trĩ Thủy lại chậm rãi ngồi dậy, đi khóa trái cửa phòng.
Không biết là Ninh Thương Vũ cả đêm bận việc công không có thời gian làm khó cô nữa, hay là nhờ chiếc khóa cửa, đến sáng sớm bình minh ló rạng,
Lâm Trĩ Thủy vẫn an toàn nằm yên trên giường.
Có kinh nghiệm từ hôm qua, cô đột nhiên thấy ở một mình trong phòng rất không an tâm, nên tỉnh dậy liền xuống lầu.
Nhân lúc Hề Yến tận tâm chuẩn bị bữa sáng cho cô, ánh mắt Lâm Trĩ Thủy như sóng nước lướt qua khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Ninh Thương Vũ, liền bước ra ban công ngắm bình minh vàng rực rỡ ở Los Angeles.
Cô ít khi rời khu cảng, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.
Khi tâm trạng vừa chuyển biến tốt, Lâm Trĩ Thủy đột nhiên nhận được cuộc gọi của Thôi Đại Vân, cô hơi ngạc nhiên nhưng khi nghe máy vẫn dịu dàng hỏi: “Chú Thôi, chú có việc gì à?”
“Tiểu Trĩ Thủy, chú muốn nói với con một chuyện.” Thôi Đại Vân dạo này trăn trở rất nhiều, ông biết nhà họ Lâm và họ Tần đang cạnh tranh trong lĩnh vực y tế. Nhưng sau khi Tần Vãn Ngâm mời ông, lại đến nhà ông vài lần, lời nói hành động đều nhấn mạnh nhóm của cô ta chỉ nghiên cứu loại thuốc ức chế nghiện mới — không ảnh hưởng đến công việc của nhà họ Lâm.
Thậm chí còn thề độc.
Cuối cùng trái tim kiên định của Thôi Đại Vân cũng dao động, ông muốn hỏi trước thái độ của Lâm Trĩ Thủy, liệu cô có phản đối việc ông là nhân viên nghiên cứu của họ Lâm, nhưng lại hợp tác với Tần Vãn Ngâm trong dự án này.
Hai người im lặng hồi lâu trong điện thoại.
Đến lúc Thôi Đại Vân tập trung tinh thần, môi đỏ hồng của Lâm Trĩ Thủy nhẹ mở, giọng điềm tĩnh nói: “Chú Thôi, mẹ con đời này ghét nhất là sự phản bội. Dù chú không có ý đổi chủ, bà cũng hiểu tình yêu nghiên cứu của chú. Nhưng nếu lén lút hợp tác với đối thủ cạnh tranh của họ Lâm, mà chuyện đó một khi lọt ra, các chú bác trong đội sẽ nghĩ thế nào?”
Thôi Đại Vân vốn chỉ biết cắm đầu vào viện nghiên cứu làm kỹ thuật, tư tưởng khá bảo thủ, rõ ràng không nghĩ tới các mối quan hệ lợi hại trong thương trường.
Ông lặng thinh không nói được lời nào, cảm thấy chóng mặt, chân tay bủn rủn.
Lâm Trĩ Thủy lại nói: “Chú Thôi, chú nghiên cứu lĩnh vực này khá sâu, có thể giúp con một việc.”
Lời nói như liều thuốc cứu sinh, Thôi Đại Vân lập tức tỉnh táo: “Việc gì?”
Lâm Trĩ Thủy giờ chưa thể nói rõ, cô đang giữ báo cáo chi tiết nhất về thuốc ức chế của Ninh Thương Vũ, có thể giới thiệu Thôi Đại Vân đến đội nghiên cứu của nhà họ Ninh.
Nhưng trước hết phải cắt đứt ý định chèo kéo nhân tài của Tần Vãn Ngâm.
Im lặng vài giây, Lâm Trĩ Thủy nhẹ giọng đến mức không đoán được cảm xúc: “Chú Thôi, làm ơn từ chối lời mời của Tần Vãn Ngâm ngay lập tức, chờ con báo tin.”
Thôi Đại Vân đáp: “Được.”
Cúp máy, Lâm Trĩ Thủy thở nhẹ, nhưng đầu ngón tay vô thức siết chặt điện thoại, một lúc sau cô bình thản định rời ban công vào phòng.
Bất chợt quay lại, cô nhìn thấy Ninh Thương Vũ vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm màu đen tựa vào cửa kính, không rõ từ lúc nào xuất hiện, thời tiết Los Angeles rất đẹp, ánh sáng bình minh như hổ phách trong suốt làm nổi bật khuôn mặt anh phong độ.
Lâm Trĩ Thủy hơi ngẩn người, mái tóc lòa xòa trên má, đứng yên không động đậy.
Ninh Thương Vũ nhìn cô nói hai tiếng: “Vào đây.”
Không biết từ bao giờ, Hề Yến cùng vài thư ký đã biến mất hết, như bị dọn sạch, phòng khách sang trọng rộng rãi và phòng họp đều trống trải một cách rõ rệt, chỉ có ánh sáng rọi trên gương mặt cúi thấp của cô, trên người cô…
Lâm Trĩ Thủy định đi về phía bàn ăn, không ngờ vừa đi được nửa đường đã bị chặn lại, Ninh Thương Vũ lười biếng ngồi trên sofa, thản nhiên duỗi tay kéo váy cô, hơi dùng lực.
Lập tức kéo cô nhẹ nhàng đến trước mặt.
Tay chân Lâm Trĩ Thủy hoàn toàn không nghe lời, càng lúc càng căng thẳng, nhìn thấy anh lại nhớ cảm giác mũi anh vừa chạm vào cô.
Ánh mắt Ninh Thương Vũ chứa đựng sự áp chế kinh người, rõ ràng anh đang ở vị trí thấp hơn, bàn tay chậm rãi ôm lấy phần eo nhỏ nhắn của cô, kéo lên, thân hình cao lớn của anh theo quán tính ngả người xuống, môi đồng thời thốt ra câu: “Lên đây.”
Lên đây.
Không gian đỏ rực lan tỏa.
Giọng điệu không cao, chỉ hai tiếng đơn giản mà như hổ phách nung chảy thành những hạt thủy tinh, lăn thẳng vào ngực cô, làn da trắng nõn liền cảm nhận rõ ràng cô đã ngồi trong lòng Ninh Thương Vũ, còn muốn lên cao hơn nữa…
Đôi mắt long lanh run rẩy nhìn theo đường viền ngực mở rộng của áo choàng, dần dần trôi xuống hàm anh.
Bàn tay Ninh Thương Vũ vẫn khẽ ôm lấy eo cô không buông, nhưng cũng không siết thêm, ánh mắt sâu thẳm rõ ý, kiên nhẫn chờ cô chủ động:
Lên ngồi lên.
Lâm Trĩ Thủy rõ ràng nhận ra ý anh truyền đạt, như con búp bê thiếu dây cót cứng đờ không nhúc nhích, trong đầu căng thẳng đến từng sợi thần kinh, đầu ngón tay trắng nõn cào nhẹ vải áo choàng.
Không dám sao? Lâm Trĩ Thủy nghĩ, hôm qua trong phòng ngủ trên lầu không một ai biết cô đã dùng mũi anh một lần, cũng đã vô tình có tiếp xúc thân mật với khuôn mặt anh.
Là anh chủ động cúi xuống.
Có gì mà không dám chứ???
Suy nghĩ vậy, lòng cô dần lớn gan, đôi môi trắng muốt nghiến nhẹ, thật sự nhấc hông lên, ngồi lên, làn da mượt như lụa tỏa hương ngọt ngào, áp vào người Ninh Thương Vũ.
Cố học theo các bước hướng dẫn… nhưng chỉ được vài giây thì cô thay đổi ý định: “Em, không muốn học thực hành nữa.”
Đầu gối run run đỡ lên đệm sofa, vừa định đứng dậy chạy trốn, đã bị Ninh Thương Vũ bất ngờ đè ngửa trở lại, che hết tầm nhìn cô.
Ngay lập tức, tiếng kêu thất thanh cũng biến đổi.
Như mật ong tan trong cốc thủy tinh trong veo, gần như chảy ra giọt: “A!”