Ngày Ngày Nhớ Mong

Chương 2



“Vị hôn thê, anh… ha.m m.uốn rất mạnh.”

Câu nói quá mức thẳng thắn ấy cứ văng vẳng trong đầu Lâm Trĩ Thủy, khiến cô rối loạn cả tâm trí.

Chỉ đến khi trở về nhà, cái cảm giác nóng bừng như bị ai trêu ghẹo kia mới dần lắng xuống, để lại một thân thể nhũn mềm, nóng ran đến từng thớ thịt.

Dưới ánh mắt lo lắng và nghi hoặc của A Mạn cùng các bảo mẫu khác, Lâm Trĩ Thủy không dám ngoái đầu lại, chỉ sợ mọi người phát hiện ra điều gì bất thường. Cô bước nhanh lên lầu.

Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.

Cảm thấy quần áo dán dính vào người vô cùng khó chịu, cô vào phòng ngủ chính liền lập tức cởi bỏ lớp áo ngoài, từng mảnh vảo nhẹ rơi xuống quanh cổ chân trắng mịn như cánh non mới hé mở.

Trong không khí ẩm nóng, ánh mắt cô dừng lại trên bộ quần áo vừa thay ra, đôi mắt trong vắt lại thoáng vẻ kỳ lạ. Lúc ấy, tâm trí cô như lạc vào khoảng không.

Hình ảnh đôi mắt màu hổ phách rực cháy như dung nham kia lại bất chợt hiện lên trong đầu – đôi mắt mà cô đã phải cố gắng lắm mới quên được.

Phản xạ theo bản năng, Lâm Trĩ Thủy lập tức muốn giấu nó đi như thể đó là điều không thể để người khác thấy. Cô dùng mũi chân đá nhẹ đống váy áo ẩm ướt.

“Đừng nghĩ nữa!”

Thay đồ thôi.

Chắc là do trời nóng quá.

Ừm… mặc cái nào bây giờ?

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Trĩ Thủy bước lại mở cửa, tiện tay kéo chiếc áo ngủ ở cuối giường choàng lên người. Làn da trắng như tuyết dưới lớp áo mỏng càng thêm nổi bật.

Ngoài cửa, dưới ánh đèn hành lang, A Ương đưa điện thoại cho cô, làm khẩu hình không phát ra tiếng: “Phu nhân gọi.”

Lâm Trĩ Thủy khựng lại trong giây lát, nhận máy rồi chuyển sang chế độ loa ngoài.

Thịnh Minh Anh đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói con vừa về đến nhà đã trốn lên lầu, có phải ấn tượng không tốt với cậu ta không?”

Lâm Trĩ Thủy thừa hiểu mọi hành động của mình đều không qua được tai mắt của Thịnh Minh Anh. Nghe vậy, cô cố tình mím môi không đáp. Tai cô đỏ bừng, đỏ lan đến tận vùng vai mảnh mai, cô từ tốn kéo nhẹ cổ áo ngủ để đón lấy chút hơi mát.

“Cậu ấy là người có dã tâm và thủ đoạn.” Thịnh Minh Anh nhận xét khách quan về Ninh Thương Vũ. “Một người đứng đầu tập đoàn tài phiệt hàng đầu, không phải dựa vào thừa kế theo thứ tự, mà là vì có năng lực xuất chúng để tiếp quản gia tộc. Trong giới danh lợi gần như không ai sánh kịp, lại còn giữ mình trong sạch. Một người đàn ông như vậy mới có thể bảo vệ được con.”

Lâm Trĩ Thủy khẽ đáp: “Hiếm khi thấy mẹ khen ngợi ai như thế.”

“Đã đính hôn rồi, sau này cậu ấy sẽ là người gần gũi nhất bên con chứ không phải ai khác.” Thịnh Minh Anh không chỉ nhắc nhở cô nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, mà còn mang ẩn ý sâu xa: “Thiện Thiện, hãy đối xử tốt với cậu ấy.”

Lâm Trĩ Thủy chợt rung động, hỏi lại: “Vậy con có thể tự do ra ngoài không?”

Thịnh Minh Anh khẽ cười, nhanh chóng nhìn thấu tâm ý cô nhưng không hề mềm lòng. Bà nói rõ ràng: “Chỉ khi nào cậu ấy mời con, con mới được phép ra ngoài.”

Mẹ cô đang ám chỉ điều gì, một lúc sau Lâm Trĩ Thủy mới hiểu ra.

Tuy đã trưởng thành, nhưng khi trưởng thành rồi, quyền giám hộ, quyền tự do đi lại của cô… lại chuyển nhượng sang tay Ninh Thương Vũ.

Từ trước đến nay, Lâm Trĩ Thủy luôn bị “nuôi dưỡng” trong nhà, nhìn ngoài thì có vẻ sung sướng, an nhàn nhưng ngày qua ngày đều trôi qua nhạt nhẽo, cô đơn. Niềm vui duy nhất của cô là những cuốn sách quý bố để lại và việc tìm kiếm những chất liệu vải đẹp để may váy – những chiếc váy cô chỉ dám mặc khi ở một mình.

Gần đây cô rất mê một loại vải mỏng như cánh ve, mềm mịn như nước. Dùng để may váy ngủ chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Nhưng loại vải đó đã thất truyền từ lâu. Mà cô lại chưa bao giờ được phép ra ngoài.

Vì vậy, nếu như mẹ đã nói vậy, thì việc cô có được tự do để theo đuổi sở thích nhỏ bé đó – chẳng phải hoàn toàn phụ thuộc vào Ninh Thương Vũ sao?

Anh… sẽ không giống mẹ, xem cô như món đồ sứ dễ vỡ đến mức không cho rời khỏi cửa, đúng không?

Lâm Trĩ Thủy gạt bỏ tâm tư u ám ấy, cố gắng giữ vững tinh thần lạc quan. Đã như vậy, cô càng muốn liên lạc với “người giám hộ” mới của mình.

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Đã mười giờ tối.

Chắc anh ngủ rồi.

Vậy… để mai nói sau vậy.

Không vội.

Váy nhỏ tự do!

Sắp đến rồi.

Tối nay, ngay cả khi đã nằm xuống, Lâm Trĩ Thủy vẫn không ngừng nghĩ về những loại vải quý hiếm, mỏng như cánh ve kia. Cô tin rằng, cảm giác thật của nó chắc chắn còn mềm mại hơn cả những gì từng đọc được trong sách.

Thế nhưng, vừa đặt đầu lên gối, cô như bị ai đó đẩy vào một giấc mơ lạ lùng.

Trong cơn mơ mơ màng màng, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy như bị bao phủ bởi một lớp vải trơn nhẵn.

Lẽ nào…

Đó chính là loại vải thất truyền ấy?

Cô nhẹ nhàng vươn đầu ngón tay ra muốn thử chạm vào, không ngờ thứ vải ấy lại càng lúc càng siết chặt, khiến cô không thể vùng ra được.

“Ưm…”

Lớp vải trơn ướt, nóng bỏng ấy mang đến cho cô cảm giác vừa khao khát, vừa khó kìm nén.

Trong lúc chưa kịp phản ứng, nơi cuối đuôi lớp lụa mỏng như lóe lên một đốm lửa mạ vàng, ngay sau đó, từ mắt cá chân trắng ngần đơn độc của cô, nó bắt đầu tham lam bò lên trên, tựa như chiếc đuôi của một sinh vật khổng lồ, mang theo một cảm giác xa lạ, ngứa ngáy đến kỳ lạ.

Đôi mắt Lâm Trĩ Thủy dần ửng đỏ nơi đuôi mắt, cảm giác như có ngọn lửa bất chợt bùng lên trên da, rồi nhanh chóng lan rộng. Cô luống cuống, vụng về muốn thoát ra khỏi nó.



Ngoài giấc mơ, Lâm Trĩ Thủy như vừa trải qua một cơn cuồng nhiệt dữ dội, cơ thể ướt đẫm trong mồ hôi. Cô hé mắt, trời đã sáng rõ.

Cô lật lớp chăn lụa mỏng quấn chặt quanh mình, trong căn phòng mờ tối, chiếc váy cô mặc lúc ngủ đã bị xô lệch, dồn lại nơi eo. Khi cô ngồi dậy, tấm voan mỏng mắc nơi xương hông cũng kéo theo vài vệt ẩm ướt.

Cô lập tức cứng người lại, gương mặt thoáng chút sững sờ.

Thịnh Minh Anh từng thuê danh sư về dạy dỗ cô, nhưng riêng về chuyện giáo dục giới tính thì hoàn toàn không hề dạy, chỉ để A Mạn ám chỉ mơ hồ vài điều về “nghĩa vụ làm vợ”.

Nói cho dễ hiểu hơn: cô chưa từng thực sự được giáo dục giới tính, kiến thức còn rất mơ hồ.

Lần *****ên, Lâm Trĩ Thủy cảm nhận được một thứ cảm xúc khó diễn tả, đậm đặc d.ục v.ọng trần tục.



Buổi sáng hôm đó, Lâm Trĩ Thủy vốn không có thói quen ngủ nướng, vậy mà lại dậy muộn hẳn một tiếng.

Cô ngồi trước bàn ăn, chợt nhận ra bình hoa trên bàn không còn cắm hoa tươi mà thay bằng một cành đào hồng nhạt.

A Ương cười hiền từ, ra hiệu bằng tay: “Cành đào này là A Cẩm đặc biệt mang đến dâng trước tượng Quan Âm để cầu duyên cho con, chúc con hôn nhân thuận lợi, hạnh phúc viên mãn.”

Lâm Trĩ Thủy đã quá quen với những hành động mê tín kiểu này của các bà mẹ đỡ đầu, chỉ khẽ day trán.

“Đêm qua không ngủ ngon à?” A Ương lo lắng nhìn cô, chỉ vào gò má và đôi mắt cô, rồi lại ra hiệu, “Hơi đỏ đấy, có phải lại đạp chăn rồi bị cảm không? Trông con như bị sốt vậy.”

Đôi mắt của Lâm Trĩ Thủy vốn đẹp như thủy tinh, mỗi khi thiếu ngủ lại dễ ửng đỏ, kéo theo làn da cũng đỏ theo.

Đặc biệt là khi cô cố tình thức khuya một chút, sáng hôm sau trông chẳng khác nào vừa trùm chăn khóc cả đêm.

Cô bình thản đặt tay xuống.

Cơ thể không bệnh, nhưng biểu hiện thế này thật khó giải thích.

Lâm Trĩ Thủy không định chống chế nữa, bỗng nhớ ra chuyện chính, liền chuyển chủ đề: “A Ương, dì giúp con xin mẹ số điện thoại riêng của Ninh Thương Vũ nhé.”

A Ương sờ trán cô, thấy nhiệt độ bình thường mới yên tâm ra hiệu: “Số riêng hả?”

Lâm Trĩ Thủy hơi nghiêng đầu, khẽ nâng cằm về phía cành đào đang nở rộ, cố ý kéo dài giọng: “Đấy, Bồ Tát linh nghiệm rồi, con tính hẹn anh ấy đi chơi một hôm.”

Biết cô cần thời gian để bồi dưỡng tình cảm, A Ương liền hành động thần tốc. Khi Lâm Trĩ Thủy còn đang chậm rãi uống xong ly sữa nóng, cô đã nhận được số liên lạc.

Lâm Trĩ Thủy chuyển sang ngồi ở nơi có ánh sáng, cả người thả lỏng trong sofa. Ánh nắng vừa vặn xuyên qua kẽ tay trắng muốt, phủ lên màn hình điện thoại trong tay.

Khi chuẩn bị nhắn tin, cô chần chừ một giây.

Phải mở đầu sao cho vừa không gượng gạo, vừa thể hiện rõ mục đích đây?

Đầu ngón tay dừng lại những mười giây, cuối cùng cô mới từ tốn gõ xuống: [Anh Ninh, chào buổi sáng.]

[Em có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi anh, anh có tiện không?]

Lâm Trĩ Thủy kiên nhẫn đợi năm phút, khẽ ngẩng mắt, nhìn sang A Ương, giọng nhỏ nhẹ: “Anh ấy vẫn chưa trả lời, có đúng là số này không dì?”

Thấy cô có vẻ hơi thất vọng, A Ương ra hiệu: “Đúng rồi đó con, chắc bên kia đang bận.”

Vậy thì… đành đợi thôi.

Quả đúng là một người bận rộn trăm công nghìn việc.

Sự kiên nhẫn trong lòng cô đã hoàn toàn cạn kiệt.

Cô gõ tiếp một câu hỏi: [Anh có yêu cầu gì với vợ tương lai không, ví dụ như về cách ăn mặc?]

Lâm Trĩ Thủy dứt khoát hỏi thẳng. Cô ngồi ngay ngắn, tay cầm điện thoại, dáng người như chìm trong làn sóng cảm xúc cuộn trào. Giống như một chiếc bình thủy tinh đựng đầy nước, chỉ cần thêm một giọt thôi cũng đủ tràn ra.

Lần này, may mắn là cô chỉ phải đợi nửa tiếng.

Cuối cùng điện thoại cũng rung lên.

Không chần chừ dù chỉ một giây, cô liền mở tin nhắn. Đập vào mắt là hai chữ ngắn gọn, súc tích: [Không có.]

Chỉ hai chữ thôi, ít đến mức khiến người ta nghẹn lời.

Còn chưa kịp mím môi thầm than thở, điện thoại lại rung lên lần nữa. Không ngờ Ninh Thương Vũ lại gửi thêm vài chữ: [Muốn mặc gì thì mặc.]

Lâm Trĩ Thủy sợ mình trả lời chậm, anh lại bận “trăm công nghìn việc” mà biến mất.

Không nghĩ quá nhiều, cô trân trọng từng giây phút được trò chuyện cùng anh, nên lập tức nhắn tiếp: [Vậy em muốn ăn gì thì ăn cái đó nhé?]

Ninh Thương Vũ lần này trả lời bốn chữ: [Đó là quyền tự do của em.]

Trong mắt Lâm Trĩ Thủy, từng chữ hiện rõ như được khắc trên mặt gương pha lê.

Cô không kìm được mà đưa ngón tay chạm nhẹ lên mấy chữ ấy qua màn hình, bỗng thấy lòng ngẩn ngơ.

Cô nhớ lại những lần trước đây, mỗi khi muốn làm nũng để xin xỏ mẹ—người mẹ đầy toan tính và thực dụng—thì chẳng khác nào hái sao trên trời.

Thế mà lúc này đây, Lâm Trĩ Thủy như một con thú nhỏ thính nhạy, lần *****ên ngửi thấy sự tự do không bị giới hạn đến từ Ninh Thương Vũ.

Nếu nghĩ theo cách này thì…

Chuyện quyền giám hộ rơi vào tay anh, cảm giác muốn phản kháng trong cô cũng dần nhạt đi.

Ngay sau đó, Lâm Trĩ Thủy biết rõ thế nào là “được đà lấn tới”.

Cô không nhắn tin nữa mà gửi thẳng một đoạn ghi âm: “Anh có thể hẹn em ra ngoài được không? Mẹ nói, chỉ khi nào anh hẹn em đi chơi thì mới cho em ra khỏi nhà.”

Giọng cô trong veo và thanh khiết, vang vọng giữa tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Ninh thị.

Ninh Thương Vũ ngồi trên ghế xoay, hôm nay mặc một chiếc sơ mi mỏng, làm nổi bật đôi vai rộng và vòng eo thon. Tay áo xắn gọn một nếp, trông có phần tiết chế và nghiêm chỉnh.

Gương mặt anh bình thản, ánh mắt không hề gợn sóng trước lời “mời hẹn hò” thẳng thắn kia.

Chỉ là…

Ngón tay dài nhấn nhẹ, anh bật lại đoạn ghi âm một lần nữa.

Ngược lại, Hề Yến thì dè dặt hỏi: “Tôi có nên ghi buổi hẹn với cô Lâm vào lịch trình quan trọng không ạ?”

Ninh Thương Vũ đặt chiếc điện thoại riêng lên mặt bàn, giọng điềm đạm: “Cậu nghĩ sao?”

Hề Yến lập tức hiểu được ẩn ý trong lời sếp, nghiêm túc ghi vào lịch trình công tác trọng yếu.



Vài ngày sau.

Bầu trời Tứ thành đã tối hẳn. Màn đêm dày đặc buông xuống như một con thú khổng lồ đang phục kích giữa không trung, bao phủ lên toàn bộ tòa nhà tập đoàn tài chính.

Bên trong bức tường kính, toàn cảnh ánh đèn xa hoa lộng lẫy phản chiếu hình ảnh những kẻ đầy tham vọng đang nhìn xuống nhân gian.

Dạo gần đây, Ninh Thương Vũ cực kỳ bận rộn. Anh vừa kết thúc một cuộc họp thương mại mang tính bảo mật cấp cao.

Sau khi tan họp, anh rời khỏi phòng hội nghị. Bên ngoài, các tinh anh áo vest chỉnh tề đều nhìn anh với ánh mắt tôn kính, ai cũng muốn tiến lại bắt chuyện nhưng không ai đủ tư cách đến gần nhân vật quyền lực này.

Trong giới quyền quý, vẫn thường truyền tai nhau rằng Ninh Thương Vũ là kẻ tôn sùng quyền lực tuyệt đối và—cấm dục, lý trí đến cực đoan, hành sự cứng rắn và táo bạo, không để lộ một khe hở nào để người khác tiếp cận hay lấy lòng.

Dẫu vậy, ai cũng hiểu rõ rằng khi anh đang tung hoành trên thương trường thì đám công tử nhà giàu cùng xuất thân chỉ biết suốt ngày ăn chơi trên du thuyền xa hoa—ngay cả “một tế bào sống” cũng không sánh bằng.

Anh có thừa tư cách để ngạo mạn.

Chính khí chất ấy đã khiến người khác bất kể là nam hay nữ, chỉ cần được nhìn thấy bóng lưng anh từ xa cũng cảm thấy mình như đang chạm tay vào một lát cắt trong thế giới dát vàng của quyền lực.

Đi dọc hành lang đến khu thang máy riêng ở cuối hành lang.

Hề Yến mở lịch trình rồi nói: “Ninh tổng, sau hai giờ rưỡi chiều mai, anh không có bất kỳ cuộc họp hay tiệc xã giao nào. Anh có muốn đến khu cảng gặp cô Lâm không ạ?”

Ninh Thương Vũ khẽ nghiêng đầu. Chiếc huy hiệu cài trên ve áo phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo mà chói mắt, khiến đường nét khuôn mặt anh thêm phần sắc sảo.

Anh trầm ngâm vài giây, như thể bây giờ mới sực nhớ ra sự tồn tại của Lâm Trĩ Thủy.



Lâm Trĩ Thủy giờ đang học theo A Cẩm và mấy người bảo mẫu bái Quan Âm cứu khổ cứu nạn.

Từ sau khi kết thúc lần liên lạc từ xa với Ninh Thương Vũ, cô đã mong ngóng suốt mấy ngày trời, chỉ hi vọng anh có thể động lòng mà gửi một chút hồi âm. Nhưng mãi chẳng có tin tức gì, đến mức cô bắt đầu nghi ngờ liệu Ninh Thương Vũ có phải không thích mối hôn sự này hay không.

Hay là… nhắn tin hỏi thử lần nữa?

Mà như vậy có khi lại bị cho là thiếu dè dặt.

Đúng lúc Lâm Trĩ Thủy đang chậm rãi đốt một nén hương, thành kính bái lạy trước bàn thờ, trong đầu vẫn còn phân vân giữa thể diện và việc được ra ngoài, chưa biết nên nghiêng về bên nào…

A Cẩm bước vào gian thờ Phật đường đang nghi ngút khói trắng, làm động tác ra hiệu: “Thiện Thiện, bên nhà họ Ninh có thư ký gọi tới, nói mai sẽ đến đón con ra ngoài.”

Lâm Trĩ Thủy kinh ngạc, không ngờ Bồ Tát lại thật sự linh ứng.



Lần gặp trước là do Ninh Thương Vũ chọn địa điểm. Lần này, Lâm Trĩ Thủy đề xuất để công bằng thì cô chọn.

Hôm sau, cô được cho phép ra ngoài. Nắng bên ngoài sáng rực rỡ đến chói chang, rọi xuống khiến bóng của cô như một sinh vật nhỏ bé vừa mới bước vào rừng thép đã vội co rút lại dưới gấu váy.

Lâm Trĩ Thủy cúi mắt nhìn bóng mình một lúc, rồi không chút do dự bước xuống bậc thềm.

Một nam thư ký mặc vest chỉnh tề đã chờ sẵn bên chiếc Rolls-Royce, mở cửa xe, mỉm cười nhã nhặn: “Mời cô Lâm.”

Lâm Trĩ Thủy bước lên xe, vô tình ngẩng đầu lên — rồi sững lại.

Cuối hàng ghế sau là bóng dáng nổi bật của Ninh Thương Vũ. Tư thế anh có vẻ ung dung nhưng thân hình cao gần một mét chín trong không gian xe kín đáo lại khiến người khác cảm thấy áp lực, khiến cô bất giác không dám thở mạnh.

Dù trước đó đã lường trước có thể anh sẽ ngồi trong xe, nhưng khoảnh khắc thật sự nhìn thấy, cô vẫn không tránh khỏi sửng sốt.

Thấy cô đứng yên bất động, Ninh Thương Vũ bình thản nói bốn chữ: “Còn không ngồi đi?”

“À… vâng.”

Lâm Trĩ Thủy lúc này mới hoàn hồn.

Chỉ là giữa chỗ ngồi bên cạnh anh và ghế phía trước còn chỗ trống, cô hơi do dự một chút, rồi chọn ngồi chếch phía trước.

Ngồi yên ổn rồi cô mới âm thầm thở phào, không quên cảm ơn anh đã bận rộn bay đến đây, thậm chí còn đích thân tới đón. Cô lễ phép nói: “Cảm ơn anh đã hẹn gặp em.”

Ninh Thương Vũ không lịch thiệp cảm ơn lại như cô nghĩ, ngược lại, anh nói một câu đầy ẩn ý: “Ngồi xa như vậy, anh đáng sợ lắm à?”

Cô bất ngờ, mặt hơi đỏ, phản ứng theo bản năng: “Không phải, chỉ là ngồi gần quá thì… hơi nóng.”

Cô không thể để anh hiểu lầm là mình sợ anh. Nhỡ đâu anh giận, lần sau không hẹn nữa thì sao?

Ánh mắt Ninh Thương Vũ lướt qua chiếc váy dài đến mắt cá chân của cô. Từ cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, anh có thể đoán ra cô sống kín đáo trong nhà họ Lâm bao năm, chắc chưa từng bị nắng gắt chiếu thẳng, làn da trắng đến mức chỉ cần ánh nắng xuyên qua một lúc cũng đủ khiến cô tan chảy.

Có lẽ vì đang căng thẳng, ngón tay đặt trên đầu gối cô hơi co lại.

Ninh Thương Vũ không lên tiếng.

Không gian kín trong xe càng trở nên im lặng, hơi ngượng ngùng.

Cho đến khi Hề Yến ngồi lên ghế phụ quan sát tình hình, khéo léo điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp thêm một nấc: “Cô Lâm còn thấy nóng không?”

Lâm Trĩ Thủy: “…”

“Hết nóng rồi, cảm ơn anh.”

Ừm…

Hết đường chống chế rồi.

Lâm Trĩ Thủy thức thời, ngoan ngoãn chuyển sang ngồi cạnh Ninh Thương Vũ.

Sau đó, cô chủ động nói rõ địa chỉ với vị thư ký “tốt bụng” phía trước. Xe bắt đầu lăn bánh, cô mới nghiêng đầu, làm bộ thăm dò: “Mình hẹn nhau ở tiệm may được không?”

Ninh Thương Vũ liếc mắt nhìn cô: “Hẹn hò ở tiệm may à? Ý tưởng rất đặc biệt.”

Sợ anh từ chối, Lâm Trĩ Thủy vô thức điều chỉnh tư thế ngồi, lại dịch sát gần anh hơn: “Đây là quy trình bình thường mà. Hẹn hò không phải là đi dạo, mua đồ, xem phim sao?”

“Em biết anh không tiện lộ diện nơi công cộng, nên mấy việc đi dạo hay xem phim thì thôi vậy, mình đến tiệm may tư nhân mua ít vải là được.”

Vừa nhắc đến vải vóc, đôi mắt long lanh của cô liền sáng lên.

Rốt cuộc cô muốn làm gì, không cần nói cũng rõ.

Nhìn gương mặt trắng trẻo như sứ của cô, như viết bốn chữ “em thật tâm lý”, Ninh Thương Vũ khẽ cong môi cười: “Vậy có phải anh nên cảm ơn Lâm tiểu thư đã thông cảm cho mình hay không?”

Lâm Trĩ Thủy giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời anh: “Cũng thường thôi.”

May mắn là Ninh Thương Vũ không làm khó cô.

Dù sao với anh, đi đâu cũng không quan trọng.

Thư ký hiểu ý.

Đôi mắt dưới hàng mi dài của Lâm Trĩ Thủy khẽ cong lên, tâm trạng rất tốt.

Bốn mươi phút sau.

Tài xế đến nơi. Lâm Trĩ Thủy lúc này tâm trí đều đặt cả vào tiệm may phía trước.

Khi đứng dậy, vạt váy lại vướng lấy, khiến cô không cẩn thận ngồi thẳng lên đùi Ninh Thương Vũ.

Khoảng cách quá gần, mùi thơm nhẹ thấm đẫm từng tấc da thịt, như làm mềm cả không khí, nhưng vừa chạm vào người anh lại như bị khí thế mạnh mẽ dội ngược, khiến mọi cảm giác xung quanh như sôi lên.

“…”

Chưa kịp để Lâm Trĩ Thủy hốt hoảng lên tiếng, một bàn tay rắn rỏi đã nhanh chóng đặt lên eo cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy cô ra.