Mùa Xuân Ấy
Bóng lưng Trần Hiến Châu đã khuất, còn Triển Nhan cũng đã rời khỏi.
Anh suy ngẫm một lát.
“Hình như lần nào tụ họp, họ cũng vắng mặt cùng nhau.
Nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Cố Thanh Hoài nhanh chóng tự trấn an.
Dù sao anh và Trần Hiến Châu là anh em bao năm.
Anh biết rất rõ, giữa Hiến Châu và Triển Nhan đúng là chẳng hợp nhau.
Song, điều Cố Thanh Hoài không hay, là “hai người vốn ghét nhau” ấy, giờ đang trước sau nối gót nhau trên đường đến khách sạn.
8
Tôi tắm xong bước ra phòng khách thì thấy Trần Hiến Châu đang ngồi trên sofa.
“Không phải còn một phòng tắm nữa sao, sao anh không vào đó tắm?”
Vừa lau tóc, tôi vừa hỏi.
Anh cứ nửa tựa người vào ghế nhìn tôi.
“Chẳng phải em nói sau này không liên lạc nữa à?”
Tôi liếc anh: “Vậy giờ anh cũng có thể đi đấy.”
Khóe môi anh thấp thoáng nét cười tự giễu, nhưng rồi vẫn đứng dậy.
Anh đến trước mặt tôi, cầm lấy khăn lông trên tay tôi.
Tóc tôi dài, mỗi lần gội xong đều lười lau khô, anh chịu khó chăm, tôi cũng ung dung hưởng thụ.
Sấy đến khi tóc gần khô, anh mới tắt máy sấy.
“Tôi đi tắm.”
“Ừ.” Tôi lười nhác đáp, co ro ngồi lên sofa mở ti vi.
Anh lại đột nhiên cúi xuống, hôn lên khóe môi tôi: “Đợi anh một lát.”
Khoảng mười lăm phút sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Một lúc sau, Trần Hiến Châu đẩy cửa bước ra, chỉ quấn hờ chiếc khăn quanh phần eo săn chắc.
Vai rộng eo thon, đúng chuẩn tam giác ngược.
Cơ ngực và cơ bụng đều đẹp hoàn hảo.
Chân dài hông nở, da màu mật ong khỏe khoắn đầy gợi cảm.
Dù đã cùng anh nhiều lần, nhưng vừa thấy thân hình này, tôi vẫn thấy ngượng.
Vô thức tham lam liếc nhìn vài cái, rồi mới dời mắt.
Hình như anh khẽ cong môi cười.
Anh lau qua tóc, vứt khăn sang một bên, rồi đi thẳng đến chỗ tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị anh nhấc bổng.
“Trần Hiến Châu…”
Thấy tôi sợ hãi ôm chặt cổ anh, lại trừng mắt lườm anh, trong đáy mắt anh ngập tràn nét cười chân thật.
“Triển Nhan.”
“Gì chứ?”
“Hôm nay muốn thử tư thế nào?”
Anh hỏi một cách mờ ám, nụ hôn liền đặt bên vành tai tôi.
Từng nhịp thở quấn quýt nơi khóe môi, vô tình khiến lòng tôi rung động.
Giọng tôi mềm hẳn: “Như thể anh biết nhiều lắm vậy.”
Anh cười vui vẻ: “Lần trước, về nhà anh có học bài cẩn thận.”
“Không đứng đắn, học thứ gì không học…”
“Muốn thử không?”
Tôi giả bộ bình tĩnh, thật ra tim đập loạn cả lên.
“Được, nếu không hài lòng, tôi đổi người…”
Lời còn chưa dứt, anh đã mạnh mẽ áp môi cắt ngang, buộc tôi nuốt nửa câu sau thành tiếng rên đứt quãng.
Anh hôn rất sâu, rất mạnh.
Đến cạnh giường, tôi bị anh đẩy xuống lớp chăn mềm mại.
Dây thắt áo choàng liền bị anh cởi ra.
Đôi tay tôi luyện trong quân ngũ của anh có vết chai, thô ráp đôi chút, lại thêm lực mạnh hơn mấy lần trước.
Tôi không kìm được khẽ rên lên.
Hơi thở anh đột nhiên càng gấp gáp hỗn loạn.
“Triển Nhan…”
Mắt anh ánh lên dục vọng, giọng khàn khàn: “Sao lần này khác hai lần trước thế?”
Ánh nhìn tôi mơ hồ, không hiểu ý anh.
Dường như anh không chịu nổi dáng vẻ mơ màng đó của tôi.
Nụ hôn nóng bỏng trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại nơi đỉnh cao.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com