Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Quá Mức Quyến Rũ

Chương 2: Mười ba năm



Tại T.ử Trúc Lâm, Cẩm Vương phủ, Đại Diễm quốc.

Một nam t.ử tuấn tú khoác áo trắng, đội ngọc quan và một thiếu nữ xinh đẹp, tươi tắn mặc váy xanh lam đang ngồi thưởng trà trong đình đá giữa rừng, chơi cờ.

“Phụ thân, người thua rồi!” Thiếu nữ nheo đôi mắt sáng long lanh, cười rạng rỡ nói.

Mắt nam t.ử tuấn tú ánh lên ý cười, một bàn tay trắng trẻo, đẹp đẽ đưa ra trước mặt thiếu nữ: “Đưa quân cờ con lén cất ra đây. Lại giở trò gian lận.”

Thiếu nữ bĩu môi: “Chẳng thú vị gì cả!”

Nói rồi, nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một quân cờ trắng tròn, bóng loáng.

Nam t.ử nhặt quân cờ trắng trên tay nàng đặt lên bàn cờ, ván cờ vốn đã định sẵn kết cục t.h.ả.m bại tức khắc biến chuyển, từ chỗ c.h.ế.t lại tìm được đường sống.

“Hay là lần này tính con thắng nhé?” Giọng nói của nam t.ử nhẹ nhàng, êm tai như suối trong.

“Không cần.” Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng: “Sẽ có một ngày con thắng được người.”

Ánh mắt nam t.ử đầy vẻ cưng chiều, cười khẽ: “Ta chờ!”

Thiếu nữ đưa tay gạt bàn cờ, bày bộ ấm trà lên, thao tác pha trà thuần thục, uyển chuyển.

Chẳng mấy chốc, hương trà thơm nồng, thoang thoảng bay lượn trong đình đá.

“Mời phụ thân uống trà.” Thiếu nữ đưa chén trà men xanh hoa văn trắng cho nam t.ử tuấn tú.

Nam t.ử nhận lấy, chậm rãi vuốt miệng chén, nhấp một ngụm: “Không tệ, tay nghề pha trà của con tiến bộ rồi.”

Đôi mắt long lanh của thiếu nữ híp lại: “Cảm ơn phụ thân đã khen, vậy để thưởng cho con, con có thể ra ngoài một mình không ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Con muốn đến Học viện Hoàng gia ư?” Nam t.ử trầm ngâm một lát rồi chậm rãi hỏi.

Thiếu nữ nhướng mày: “Không gì có thể giấu được phụ thân.”

Ánh mắt nam t.ử đặt lên nước trà trong vắt trong chén, lơ đãng hỏi: “Thiển Thiển, con vẫn còn nhớ cậu bé đó à?”

Ngu Thanh Thiển khựng lại, rõ ràng nàng không ngờ phụ thân lại nhìn thấu ý đồ của mình. Nàng nghịch chén trà trong tay, không hề giấu giếm: “Một phần ạ, dù gì độc tố trên người hắn cũng có lợi cho con.”

Mười ba năm trước, nàng mang theo ký ức kiếp trước xuyên không, trở thành một đứa bé sơ sinh. Vì linh hồn bị tổn thương khi tự bạo ở tận thế và sinh non, cơ thể nàng yếu ớt vô cùng.

Ngay khi vừa sinh ra, sáu giọt tinh huyết của nàng đã bị lấy đi, khiến dị năng không thể khai mở tu luyện, phần lớn thời gian nàng phải nằm trên giường chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật.

Cho đến năm hai tuổi, một cậu bé có thân phận thần bí được đưa đến Cẩm Vương phủ nhờ phụ thân nàng là Ngu Cảnh chữa trị. Nàng phát hiện, chỉ cần hấp thu và luyện hóa độc tố trên người đối phương là có thể thúc đẩy nàng khai mở và kích hoạt dị năng.

Thế là, mặc kệ đối phương lạnh nhạt thế nào, nàng vẫn bám riết lấy, luôn quấn quýt bên cạnh cậu bé.

Chỉ tiếc là độc tố trong cơ thể cậu bé quá kỳ lạ và âm hiểm, phụ thân nàng cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi và loại bỏ được. Vậy nên, sau một năm, cậu bé rời khỏi Cẩm Vương phủ.

Nhờ kiên trì đeo bám suốt một năm, nàng đã hấp thu không ít độc tố, thành công khai mở dị năng chữa trị hệ Mộc, cơ thể yếu ớt mới dần dần được bồi dưỡng, phục hồi về mức người bình thường.

Tuy nhiên, dị năng tinh thần của kiếp trước lại không thể kích hoạt như mong muốn. Mười mấy năm nay nàng đã nghĩ ra không ít cách nhưng đều vô dụng, chỉ có thể tiếp tục hấp thu độc tố trên người cậu bé kia mà thôi.

Cách đây không lâu, cuối cùng nàng cũng nghe ngóng được rằng cậu bé đó đang tu luyện tại Học viện Hoàng gia, vì vậy nàng mới nảy sinh ý định. Dù gì dị năng tinh thần cũng là sức mạnh tấn công mạnh nhất của nàng ở kiếp trước, nàng không thể từ bỏ.

Ngu Cảnh biết rằng cơ thể nữ nhi dần hồi phục sau năm hai tuổi có liên quan đến độc tố trong cơ thể cậu bé kia, nên tiếp tục hỏi: “Vậy lý do còn lại khiến con muốn đến Học viện Hoàng gia là gì?”

Nữ nhi của ông là một Linh Thực Sư bẩm sinh, tài năng thiên phú khác thường, thông minh và rất hiểu chuyện.

Mặc dù nàng mới mười ba tuổi, nhưng đã có nguyên tắc sống của riêng mình. Ông vừa cảm thấy an ủi, vừa vô cùng xót xa.