Trịnh ma ma nói, Hầu gia vẫn chưa hồi phủ, đợi người trở về rồi mới chính thức thành thân.
Bà đưa ta một trăm lượng bạc, xem như một phần sính lễ.
Nhìn đống bạc trắng xóa trước mắt, ta ngửa mặt cảm thán: ông trời có mắt!
Một nữ t.ử hiền lương thông tuệ như ta, tích cực hướng thiện, dĩ nhiên phải được sống an nhàn, gom bạc đầy tay chứ!
Tiền tới, tiền tới! Tiền tới như nước!
Trịnh ma ma hòa nhã nói: "Chu cô nương tạm thời ở tại Lưu Phương Viên. Lão phu nhân đã đến Vạn Phật Tự ăn chay, phải vài hôm nữa mới về. Người có căn dặn, từ nay về sau, cô nương hãy coi tiểu công t.ử như con ruột mà dạy dỗ."
Ta lập tức đáp lời: "Người cứ yên tâm! Ta nhất định xem tiểu công t.ử như con đẻ mà nuôi."
Hề hề, tiểu t.ử thối, ngày lành của ngươi đến rồi đó!
Một trăm lượng bạc đã cầm trong tay, tiền t.h.u.ố.c cho muội muội cũng có rồi.
Về phần có trụ được trong Hầu phủ lâu dài hay không, ta thật chẳng để tâm.
Trịnh ma ma liền nói: "Tiểu công t.ử hôm nay lại giận dỗi không chịu ăn cơm, Chu cô nương đến khuyên thử xem sao."
Ta theo bà đi đến viện bên cạnh.
Tiểu công t.ử trước một bàn đầy sơn hào hải vị, đang gào to: "Đem hết đi! Ta nói không ăn là không ăn!"
Ta xác nhận lại với Trịnh ma ma: "Người chắc chắn bảo ta phải đối xử với tiểu công t.ử như mẹ ruột chứ?"
Trịnh ma ma mỉm cười: "Cô nương cứ việc toàn quyền xử trí."
Thế là ta bước tới, một cước đá văng tiểu công t.ử sang bên, chộp lấy đôi đũa rồi ăn ngấu nghiến!
Nếu đổi lại là ta không chịu ăn cơm, mẫu thân ta đã mừng đến nhảy dựng lên ba thước.
Bà chắc chắn sẽ cướp đũa của ta rồi ăn sạch bách.
Ăn xong còn sẽ cảm khái: "Con nha đầu này rốt cuộc cũng có ngày chán cơm! Đến lượt ta ăn no một bữa rồi!"
Sau đó nhất định sẽ gõ đầu ta, sai bảo: "Không ăn cơm là lãng phí lương thực, phạt ngươi rửa bát!"
Cho nên, ta cũng đối xử với tiểu công t.ử y như vậy.
Sau khi ăn sạch sẽ, ta vung tay ra lệnh: "Lãng phí đồ ăn là tội lỗi lớn, đi rửa bát đi!"
Hồng Trần Vô Định
Tiểu công t.ử nhìn bàn ăn trống trơn, nghiến răng: "Ngươi là con heo à? Ăn sạch hết rồi còn nói lãng phí!"
Ta lau miệng, thản nhiên nói: "Ta là giúp ngươi rửa sạch tội lỗi! Ngươi chẳng những không cảm ơn, còn dám mắng ta. Thêm tội nữa, tối nay không cho ăn!"
Tiểu công t.ử định quay sang cầu cứu Trịnh ma ma.
Nhưng vừa ngoảnh đầu, người đã chuồn từ lúc nào không hay.
Hắn nhất định không chịu rửa bát.
Quật cường nói: "Ta tình nguyện nhịn đói!"
Tốt lắm, ta chính chờ câu này của ngươi!
Ba ngày liên tiếp, ta đều đúng giờ đến viện của hắn.
Ăn xong bữa sáng lại ăn bữa trưa, ngủ trưa dậy còn ghé ăn điểm tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến tối, tiểu công t.ử đói đến độ đi còn không vững.
Ta cố tình ăn rất chậm, đến khi trên bàn chỉ còn lại mỗi bát cháo gà xé.
Ánh mắt tiểu công t.ử dính chặt vào bát cháo, ấp úng muốn nói lại thôi.
Ta cầm bát lên rồi lại đặt xuống, tiếc nuối bảo: "Thôi bỏ đi, hôm nay ăn no rồi, để thừa cũng đành chịu vậy."
Mắt tiểu công t.ử sáng rực, lập tức nói to: "Lãng phí là tội lỗi, để ta giúp ngươi rửa sạch tội lỗi!"
Không đợi ta đáp lời, hắn đã cầm bát cháo húp sạch sành sanh.
Ta xoa cái bụng căng tròn, khoan t.h.a.i nói: "Ngươi giúp ta vét sạch đồ ăn, vậy ta sẽ giúp ngươi rửa bát, xem như đôi bên huề nhau."
04
Tiểu công t.ử thua thê t.h.ả.m trên chiến trường ăn uống, quyết tâm vớt vát lại thể diện.
Hắn cho thu hết đám nha hoàn trong viện ta, còn cấm luôn nhà bếp nấu cơm cho ta ăn.
Không có người hầu, ta tự giặt quần áo, dọn dẹp phòng.
Không ai nấu cơm, ta tự lăn vào bếp, muốn ăn gì làm nấy.
Tiểu công t.ử thấy ta sống ung dung tự tại, tức đến mức lửa bốc ba trượng.
Hắn đập mạnh một chưởng lên bàn, giận dữ quát: "Sao ngươi lúc nào cũng vui vẻ như vậy!"
Ta nhét đũa vào tay hắn, cười hì hì đáp: "Bởi vì mẹ ta nhất định muốn ta sống vui vẻ mà."
Tiểu công t.ử cầm đũa, cúi đầu gắp vài miếng, mới uể oải nói:
"Ngươi biết rõ ta chưa từng gặp mẹ, còn nói mấy lời này."
Dùng bữa xong, hai ta nằm dài trên phiến đá lớn ngoài viện phơi nắng.
Tiểu công t.ử lim dim mắt, nói lười biếng: "Thật ra ngươi, con nha đầu thối này cũng không đến nỗi tệ, nhưng làm kế mẫu của ta thì vẫn thiếu chút thành ý."
Ta vừa xoa bụng vừa nói: "Cho ta hưởng mấy ngày yên ổn ở phủ ngươi cái đã. Đợi phụ thân ngươi trở về, ngươi cứ khóc lóc, ăn vạ, dọa treo cổ gì đó, cứ việc đuổi ta đi."
Tiểu công t.ử hừ lạnh: “Ngươi tính toán thật khéo!”
Ngày tháng mà, vui cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày.
Dĩ nhiên phải sống sao cho thoải mái nhất.
Mẹ ta viết thư mắng ta một trận ra trò, bảo muội muội khỏe lại sẽ vào kinh thành tìm ta.
Ta nhìn hàng chữ nhòe nước trên giấy, biết bà đã khóc không ít.
Ta liếc ngang liếc dọc, ghé tai tiểu công t.ử nói nhỏ: "Chúng ta đổi bí mật đi."
Ta kể cho hắn nghe chuyện mình mạo danh biểu tỷ mà đến.
Tiểu công t.ử trố mắt há mồm: "Hóa ra ngươi lớn hơn ta sáu tuổi! Nhìn già thật!"
Nắm tay ta siết lại.
"Bốp bốp!" hai cái giáng thẳng xuống đầu hắn, đ.á.n.h cho hắn la oai oái.
Tiểu công t.ử ôm đầu, ngẫm nghĩ một lát, cũng nhỏ giọng đáp lại:
"Cha ta không thể hành phòng, chính tai ta nghe người nói với Thanh Phong thúc thúc…"