Vĩnh An quận chúa Bùi Khanh Khanh trong lúc múa đao giữa phố, đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân ta.
Nhưng mọi người không ai cho phép ta ghi hận, chỉ vì ca ca của nàng là Bùi Thanh Viễn một vị đại tướng trấn giữ biên ải.
Ta không nghe lời khuyên, quyết chí ra trước cung gõ trống kêu oan.
Vĩnh An hầu phủ liền bày mưu kế: họ lén nhét cho gã phụ thân nghiện tửu sắc của ta một nghìn lượng bạc, rồi sau đó để ông thua sạch tất cả chỉ trong một đêm để rồi ông đem ta bán vào thanh lâu.
Nhiều năm trôi qua, ta chịu vô vàn nhục nhã ê chề.
Mãi đến khi nhiễm chứng hoa liễu, bị vứt ra bãi tha ma ngoài thành, ta mới một lần nữa gặp lại vị quận chúa ấy.
Nàng ta giẫm trên đống xác, ôm chặt lấy ca ca mình, ép buộc hắn phải chấp nhận mối tình trái với luân thường đạo lý:
“Bùi Thanh Viễn, nếu huynh còn không chấp nhận ta, thì mỗi ngày ta sẽ g.i.ế.c thêm một tên thường dân mà huynh bảo vệ.”
Thông suốt toàn bộ mưu kế nực cười ấy, giận dữ dâng lên nhưng tim ta đã suy nhược, cuối cùng hộc m.á.u mà qua đời.
Mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về đúng cái ngày mẫu thân bị hại.