Đã ba ngày kể từ khi bắt giữ Sở Thẩm Hàn, Dương Lệ ngoài việc giam hắn ở tầng hầm ra thì không làm gì khác, cô mấy hôm nay đều ở nhà xử lý vài công việc nội bộ
Do có thêm gần ngàn thành viên mới lên việc sắp xếp có chút mất thời gian, việc này trước đây do Bạch quản lý, nhưng sau lần chịu phạt đó y vẫn chưa thể xuống giường, hiện đang dưỡng thương lên Dương Lệ đành đi làm.
"Đại tỷ, Thanh Huyền muốn gặp" A Tà mở cửa vào khẽ nói
A Tà từ sau cuộc chiến lần trước đã trở thành vệ sĩ chính của cô, quản lý đội bảo an chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Dương Lệ ở bắt cứ đâu. Hiện tại để so sánh quyền lực thì chỉ đứng sau Dương Lệ và Hắc, Bạch ba người.
"Thanh Huyền tới đây làm gì?"
Dương Lệ đứng dậy khẽ hỏi, cô cầm tách trà đã lạnh uống, mắt nhìn vào máy tính tiếp tục xem xét tình hình Thương Minh
"Cậu ấy nói việc bố trí quân ở bến cảng đã làm xong lên tới báo cáo" A Tà đáp
Dương Lệ gật đầu để Thanh Huyền vào, việc bố trí quân ở bến cảng là ý của Hắc, hiện tại cậu ta đang chăm sóc Bạch lên để người khác tới báo cáo đây mà.
Thanh Huyền đi vào hơi cúi người: "tham kiến hội chủ!"
"Nói đi, việc bố trí quân thế nào rồi?" Dương Lệ đóng máy tính lại nhẹ giọng hỏi, cô nhìn cô gái chỉ tầm mười chín hai mươi đang đứng trước mặt kia mà có cảm giác vô cùng thân thiết
Huyết Phủ hội đa phần toàn nam nhân, muốn có một nữ nhân thực sự rất khó, lần này Thanh Huyền được đưa lên đây là mong muốn của Dương Lệ đối với Hậu Thổ nương nương
Dù sao đều là con gái với nhau, có vài chuyện nói sẽ tiện hơn một đám đực rựa rồi.
Không phụ sự mong đợi của Dương Lệ, Thanh Huyền dù là nữ quỷ nhưng sức mạnh của cô hơn hẳn những người còn lại, trong số quỷ hồn trung cấp hiện tại thì cô đang là người mạnh thứ hai chỉ sau A Nhất mà thôi.
Dương Lệ cam đoan chỉ cần có thời gian thì Thanh Huyền sẽ vượt mặt A Nhất, nếu tiến hoá lên quỷ hồn cao cấp sẽ ngang hàng với Bạch và Hắc.
"Bẩm hội phủ, năm trăm người đã được bố trí bảo vệ ba nhà kho ở bến cảng, Quỷ Môn Quan đã được dựng xong, chỉ cần hội chủ ra lệnh thì ít nhất hai ngàn quân Địa Phủ sẽ tới nhân gian sẵn sàng khai chiến với Thiên Đình!"
Thanh Huyền càng nói càng kích động, hung quang loé sáng, cả người toả ra sát khí mãnh liệt. Lúc này mà Dương Lệ ra lệnh khai chiến e rằng cô sẽ bay ngay đến trụ sở của Lam Vân mà liều mạng không chút do dự.
Dù Bạch đã nhận lỗi và chịu phạt, nhưng một trăm mạng kia vẫn phải tính lên đầu Thiên Đình, thù g.i.ế.c đồng đội không báo thề không trở về.
Dương Lệ hiểu cảm xúc của Thanh Huyền lên nói: "Thanh Huyền, chúng ta đều là con gái với nhau, chị lớn tuổi hơn sau này không cần gọi em là hội chủ đâu, cứ gọi Dương Lệ là được. Ở bến cảng giao cho chị, mọi tàu hàng của tập đoàn Thiên Vũ cứ thoải mái chặn đánh, em sẽ không để những đồng đội hy sinh vô ích đâu"
Dương Lệ cầm tập tài liệu đặt vào tay Thanh Huyền, đây là danh sách các công ty con và tàu hàng của tập đoàn Thiên Vũ
"Giao hết cho chị"
"Nhất định hoàn thành!"
Thanh Huyền rời đi, Dương Lệ cũng cất máy tính, uống nốt tách trà rồi đi xuống lầu. Cô mở cánh cửa màu trắng ra, bên trong là Bạch đang nằm xấp trên giường, trên lưng quấn băng có thể thấy vết m.á.u nhàn nhạt vẫn còn lưu lại
Hắc ở một bên thấy cô liền đứng lên lấy ghế, Dương Lệ ngồi xuống cạch giường, tay đặt nhẹ lên lưng Bạch xoa nhẹ, khẽ nói: Có đau không?"
Bạch lim dim hơi lắc đầu, hắn cảm nhận được đôi tay đang xoa trên lưng hắn đang run rẩy, mỗi lần chạm vào những vết sẹo kia mà Dương Lệ như bị lửa đốt bỏng tay, thật sự rất đau á.
Cô không thể tưởng tượng được Bạch đã phải chịu đựng những gì, cô cũng không muốn tưởng tượng. Ra quyết định trừng phạt Bạch đối với Dương Lệ giống như cứa vào cổ tay vậy, cô không muốn nhưng buộc phải làm.
"Để lành lại phải mất bao lâu?"
"Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng, nhưng chắc chắn để lại sẹo" Hắc trả lời, nhưng hắn không hề nói về tổn thương linh hồn, thứ tổn thương khó chữa trị nhất mà roi quất hồn tạo ra.
Đây là ý của Bạch, y không muốn để Dương Lệ lo lắng mà suy nghĩ.
"Hắc, xin lỗi vì đã bắt cậu ra tay" Dương Lệ quay lại, cúi đầu khẽ nói
Ai cũng biết quan hệ của Hắc Bạch chính là như hình với bóng, họ đã bên nhau hàng ngàn năm qua, trải qua sinh tử có nhau, vui buồn cùng vượn qua. Đối với hai người, ra tay với người còn lại không khác gì ra tay với chính bản thân mình
Hắc im lặng, hắn biết cô không muốn trừng phạt Bạch, việc ra lệnh để hắn làm càng không muốn.
Nhưng Dương Lệ là người đứng đầu, có những việc cô không thể dùng cảm xúc quyết định. Bạch phạt luật, trong Huyết Phủ hội người có thể thực hiện hình phạt chỉ có hắn, vì hắn và Bạch là cùng cấp bậc
Nếu để người khác thực hiện thì sẽ hạ thấp Bạch xuống.
Nhưng ra tay với bạn mình vẫn khiến Hắc chịu giày vò, hắn quỳ xuống, mắt đỏ hoe nói: "Bạch, là tao không tốt, xin mày tha lỗi cho tao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạch trên giường thấy thằng bạn như vậy cũng cắn răng, hắn chống tay cố ngồi dậy nói: "không trách mày, là tại tao. Dương Lệ, là tôi không tốt với cô, là tôi chống lệnh hại c.h.ế.t đồng đội, xin hãy tha lỗi cho tôi!"
Dương Lệ rưng rưng nước mắt: "hai người đừng như vậy, là tại tôi, nếu tôi nói rõ ràng từ đầu đã không xảy ra những việc này."
"Không phải lỗi của cô, nếu tôi nghe lệnh đã không hại c.h.ế.t bọn họ" Bạch nắm chặt ga giường, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Dương Lệ lắc đầu: "Tôi lên nói rõ với anh, trong việc này tôi cũng có lỗi"
"Dương Lệ, cô không có lỗi, cô là hội chủ Huyết Phủ hội mọi hành động cô làm đều đúng, vì việc chống lại Thiên Đình của chúng ta" Bạch gắng gượng ngồi dậy, vết thương ở lưng khiến hắn đau nhức nhưng vẫn không ngăn được ý chí của hắn
Hắn vươn tay túm lấy cổ áo Dương Lệ kéo gần lại, thở gấp nói: "nghe cho rõ đây, người đứng đầu của tôi không được phép yếu đối, không bao giờ được xin lỗi ai. Dù sau này cô có đánh c.h.ế.t tôi hay hạ lệnh Hắc g.i.ế.c tôi, thì tôi cũng chấp nhận, nhưng nếu cô khóc vì quyết định của mình, xin lỗi và hối hận về mệnh lệnh của bản thân. Tôi dù có c.h.ế.t cũng không tha thứ cho cô!"
"Tôi...tôi" Dương Lệ lắp bắp không biết nói sao, ở khoảng cách gần như này cô có thể cảm nhận từng làn hơi thở ấm nóng của Bạch, thây đôi mắt long lanh đen huyền ảo của anh, tay cô chạm vào từng cơ bắp trên bụng anh mà khiến cả người cô nóng như thiêu đốt
Cô lúng túng, lo sợ, không biết nói sao trước những lời của Bạch, cảm giác bị anh nhìn giống như thú nhỏ bị mãnh hổ theo dõi, tưởng chừng giây sau có thể bị anh ăn thịt luôn vậy
"Nghe rõ chưa?" Bạch khẽ nói
"Dạ...dạ ưm"
Dương Lệ hai mắt mở to, cả người cô run lên, cảm nhận đôi môi anh đào đỏ mọng kia đang bị Bạch mạnh bạo hôn lấy
Anh cuốn lấy lưỡi cô, mút lấy nó, đầu lưỡi anh nóng bỏng trêu đùa cái miệng nhỏ của cô, quấn quýt trong làn môi cô. Nhưng Bạch rất mạnh bạo, anh hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, đôi môi đỏ mọng bị anh cắn lấy khiến Dương Lệ đau đến chảy nước mắt, vô thức đặt tay lên vai anh muốn dựa vào
"Khụ, có vẻ tôi lên ra ngoài nhỉ"
Hắc một bên cười cười khiến Dương Lệ nhanh chóng tách ra, cô mặt đỏ bừng, đứng dậy trừng mắt với Bạch xong liền cầm tay kéo Hắc ra ngoài.
Cô ấn cậu vào tường, ánh mắt lạnh lùng sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói: "việc trong kia, cậu không được nói với ai cả, nghe rõ chưa?"
"Biết rồi, nhưng mà giác thế nào?" Hắc gật gật đầu hỏi lại
"Cảm giác gì?"
"Nãy á, cảm giác được Bạch hôn thế nào?"
"Cậu muốn biết lắm sao?"
Hắc đương nhiên muốn biết, từ ngày xưa đến giờ luôn là Bạch phong lưu đào hoa, gái bị cậu ta tán đổ khắp nơi đếm không hết. Làm bạn với y, Hắc lại bị người ta chê là không biết gì về tán gái, nhạt nhẽo và không có tình yêu.
Cái này Hắc mặc kệ vì hắn đúng là không hứng thú với tình yêu, nhưng khi tận mắt nhìn Bạch và Dương Lệ hôn nhau, hắn cũng muốn biết nó có cảm giác gì.
"Vậy để tôi cho cậu thử" Dương Lệ vén tóc nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Hắc một cái
Vẻ mặt cô thẹn thùng, nụ hôn nhẹ nhàng mà ngắn ngủi, Dương Lệ khẽ cười rồi rời đi, khi đi còn ngâm nga hát vui vẻ.
Hắc thì vẫn đứng đó, thẫn thờ, hắn chạm nhẹ lên môi của mình quệt một đường, trên đây vẫn dính một chút son môi của Dương Lệ, là màu đỏ sen, vị cũng không tệ chút nào.
"A Tà, chuẩn bị xe ra ngoài mua đồ với chị"
Giọng Dương Lệ vang vọng trong căn nhà, cô quay lại cầm lấy tay Hắc, hai bàn tay đan chặt vào nhau, hơi ấm từ cô khiến người vốn quen lạnh như hắn cảm giác hơi khác lạ, tim bỗng đập nhanh hỗn loạn.
"Đi, đi mua đồ về nấu cơm, hôm nay cậu muốn ăn gì?"
"À...cá hấp đi"
"Được, trong nhà vẫn còn mấy lon bia"
Dương Lệ cười cười nắm tay Hắc đi ra ngoài, bên ngoài A Tà đã chuẩn bị xe xong, cậu thấy đại tỷ và anh Hắc nắm tay nhau thì hơi kinh ngạc nghĩ đến gì đó
"Nghĩ lung tung gì đó?" Dương Lệ khẽ hỏi, cô nhìn cái mang tai đang đỏ kia là biết A Tà nghĩ gì
"Em...em có nghĩ gì đâu, chị đi cẩn thận nha" A Tà cười cười gãi đầu, cậu định vào nhà thì bị Dương Lệ kéo lại
Cô thả tay Hắc ra, gõ cho A Tà một cốc vào đầu, lạnh giọng nói: "ở nhà trông nhà cho tốt, chị về mà thấy nhà bẩn thì trưa nay em nhịn cơm đó"
A Tà ôm đầu gật gật, cô mỉm cười xoa đầu cậu rồi lên xe rời đi.