Trên một show truyền hình trực tiếp, tôi đã bị chơi khăm một cú đau điếng. Trong lúc tôi đang mải mê bay bổng, có đứa nào đó lén lút ném thẳng một con rắn ngô lên người tôi. Ôi trời ơi, tim tôi muốn rụng ra ngoài, ôm ngực cái bịch, ngã vật xuống đất. Cả trường quay như muốn nổ tung. Nhưng mà, đúng lúc tôi đang chuẩn bị diễn cảnh "chết lâm sàng", vị ảnh đế Thẩm Trác vốn lạnh lùng như băng bỗng nhiên quỳ xuống bên cạnh tôi, ôm tôi gào khóc nức nở.
Ơ hay! Anh gì ơi, tôi đang diễn sâu mà sao anh còn diễn sâu hơn cả tôi vậy?