Đôi Khuyên Tai

Chương 2



Tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

Tôi nhấn nút nghe.

“Em thử xong chưa?”

Giọng nam ở đầu dây bên kia ấm áp, mang theo chút mệt mỏi khó nhận ra.

Nghe kỹ còn có chút khàn khàn, chắc là vừa mới đấu khẩu với đám cổ đông già kia xong.

“Em thử xong rồi, anh đang trên đường đến à?”

“Ừm, đang trên đường.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời âm u, dặn dò: “Trời mưa đường trơn, anh đi chậm một chút.”

Anh cười một tiếng: “Biết rồi, em ăn chút gì trước đi, kẻo đói.”

Tôi nhìn chiếc váy dài chấm đất trong gương, miệng “ừm” một tiếng, nhưng thực tế không hề nhúc nhích.

Đã thay xong rồi, tôi không muốn phiền phức thêm nữa.

Cúp điện thoại xong, người đàn ông đứng bên cạnh tôi chậm rãi vỗ tay từng nhịp một.

Nụ cười trong mắt rất đậm, nhưng không che được sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.

Anh ta nói: “Dư Tuế An, cô giả tạo thật đấy.”

“Bề ngoài thì tình chàng ý thiếp, thực tế chắc đã nghĩ xong cách chia tay rồi nhỉ?”

“Thật đáng thương, gặp phải người phụ nữ như cô.”

Tôi cụp mắt xuống, không đáp lời, ngón tay gõ chữ, trả lời tin nhắn của trợ lý.

Ánh sáng xanh của màn hình phản chiếu trong mắt tôi, lấp lánh.

“Thiệp cưới đã in xong rồi ạ, chị xem qua nhé.”

“Rất đẹp.”

Tôi nghĩ một lúc, rồi gõ thêm một dòng: “In thêm một bản nữa nhé, hôm nay tôi gặp một người bạn cũ.”

“Vâng ạ.”

Tôi cất điện thoại, liền thấy Kỳ Dã đang cầm một đôi khuyên tai ngọc trên tay nghịch ngợm, kích thước và hình dáng có đến bảy tám phần giống với đôi của năm đó.

Anh ta nhìn tôi, khóe miệng từ từ cong lên.

Mi mắt tôi giật giật.

Quả nhiên, giây tiếp theo, tôi thấy lòng bàn tay anh ta lật lại, đôi khuyên tai ngọc bị ném mạnh xuống đất.

Trong khoảnh khắc, cùng với tiếng vỡ, những mảnh ngọc văng ra.

Một mảnh nhỏ bắn mạnh vào chân tôi, mang đến cảm giác đau buốt rõ rệt.

Tôi khẽ nhíu mày.

Tiếng động đột ngột đã thu hút sự chú ý của các nhân viên trong cửa hàng.

Tính tình mưa nắng thất thường.

Điểm này thì không thay đổi.

Ánh mắt tôi từ từ di chuyển từ những mảnh ngọc vỡ trên đất, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh ta.

Anh ta thu lại vẻ bất cần, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, giữa hai hàng lông mày pha lẫn chút âm u, vẻ mặt cực kỳ trầm lặng và nhạt nhẽo.

Bầu không khí ngột ngạt và kỳ dị lan tỏa.

Cả người anh ta trông quá u ám, nhất thời không có nhân viên nào dám tiến lên.

Cứ như vậy giằng co nửa phút.

Cuối cùng tôi vẫn là người lên tiếng trước: “Là khuyên tai của cửa hàng à?”

“Vâng, vâng ạ.”

Cô nhân viên nhỏ run rẩy, không dám ngẩng đầu.

“Bao nhiêu tiền?” Tôi lại hỏi.

Nghe thấy lời này, người đàn ông đột nhiên bật cười thành tiếng, không chút kiêng dè, cười đến mức lồng ngực cũng rung lên.

Cười một lúc lâu, anh ta không cười nữa, nhưng ánh mắt lại dần trở nên hung tợn, mỉa mai nói: “Dư Tuế An, cô tưởng bây giờ vẫn là ngày xưa sao?”

Ngày xưa ư?

Tôi thản nhiên ngước mắt lên.

Ngày xưa anh ta lười biếng không chịu đi làm, tiền điện nước trong nhà đều là do tôi vừa học cao học vừa đi làm thêm kiếm được.

Mỗi lần anh ta cùng bạn bè đi uống rượu, say đến cuối cùng đều gọi điện thoại cho tôi đến.

Tôi luôn vừa dìu anh ta, vừa hỏi ông chủ “bao nhiêu tiền” rồi trả tiền.

“Dư Tuế An.”

Anh ta không chớp mắt nhìn tôi.

Như muốn tôi nghe rõ từng chữ, đôi môi mỏng mở ra từng chút một: “Bây giờ, tôi có tiền hơn cô.”

Tôi im lặng một lát, quay đầu nói thẳng với nhân viên: “Đôi khuyên tai này tôi mua, ghi vào tài khoản của tôi đi.”

Lúc chia tay năm đó, anh ta đuổi theo tôi đến tận ga tàu.

Để thoát thân, tôi đã đập vỡ đôi khuyên tai làm từ vỏ chai bia đó ngay trước mặt anh ta.

Nghe một người bạn nói, tối hôm đó anh ta mắt đỏ hoe quỳ trên đất tìm những mảnh vỡ suốt một đêm, còn gào lên với mỗi người qua đường bảo họ đi ra xa, nước mắt nóng hổi lau đi rồi lại rơi, chiếc áo ba lỗ mỏng manh dính đầy bụi đất, cả người lếch thếch không tả nổi.

Những mảnh ngọc vỡ có cạnh sắc, anh ta nắm chặt, còn làm rách cả bàn tay.

Cuối cùng có tìm đủ hay không tôi không biết, tôi chỉ biết sau đêm đó, anh ta ốm một trận nặng.

Tôi nghĩ, tôi cuối cùng vẫn nợ anh ta một đôi khuyên tai.

Nếu lúc đó tôi trưởng thành hơn một chút, trả lại trọn vẹn tình yêu nóng bỏng này, có lẽ anh ta sẽ không còn vương vấn lâu như vậy.

Sau này cũng có thể nói lời từ biệt với quá khứ một cách tốt đẹp, cùng nhau hướng về tương lai của riêng mình.

Chứ không phải như bây giờ, tự làm khổ mình, dày vò lẫn nhau.

Anh ta như đọc được suy nghĩ của tôi, cười lạnh một tiếng: “Cô thật sự nghĩ rằng ân oán giữa chúng ta chỉ một đôi khuyên tai là có thể giải quyết được sao?”

“Đây là thứ cuối cùng tôi có thể cho anh.”

Trước khi anh ta kịp nói câu tiếp theo, tôi đã nói với anh ta.

“A Dã.”

“Tôi sắp kết hôn rồi.”