Đôi Khuyên Tai

Chương 11



Tôi nhìn trần nhà trắng lóa mắt, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm đó.

Khi tôi sắp ngã xuống đất, tôi mơ hồ thấy có người xông đến ôm lấy tôi.

Tôi nghe thấy anh ta lo lắng gọi tên tôi, cũng nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của anh ta, còn nghe thấy tiếng nắm đấm xen lẫn tiếng chửi rủa rơi xuống da thịt, và, tiếng kêu la thảm thiết của vị phó tổng đó.

Tôi lắc đầu.

Thôi vậy, không muốn nghĩ nữa.

Cô y tá vừa bước vào thấy tôi tỉnh liền phấn khích ra ngoài gọi người.

Một tốp rồi lại một tốp bác sĩ và y tá vào kiểm tra cho tôi.

Họ nói, tôi đã hôn mê bảy ngày.

Bố mẹ của Cố Tri Cẩn, Lý Tiểu Nguyệt, còn có rất nhiều bạn bè đã đến, đầu giường đầy hoa và trái cây.

“Tuế Tiểu An, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu có biết không, chúng tôi lo chết đi được.”

“Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Một cô gái như cháu, sao lại để cháu đi xã giao một mình, đợi Tri Cẩn về, bác nhất định phải nói nó một trận.” Mẹ Cố vừa lẩm bẩm, vừa đắp lại chăn cho tôi.

“Cố Tri Cẩn về rồi ạ?” Tôi có chút ngạc nhiên.

“Nó biết cháu xảy ra chuyện, đã mua vé máy bay bay về ngay trong đêm.”

“Còn ở bên giường cháu trông mấy đêm, sau đó bác sĩ nói tình hình của cháu đã tốt hơn, nó mới đến công ty xử lý công việc.”

Đang nói, cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông thân hình cao lớn, cúc áo khoác đen còn chưa kịp cài, như vừa mới từ công ty vội về.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài trước, hai đứa nói chuyện đi.”

Mẹ Cố cẩn thận đóng cửa lại cho chúng tôi.

24

Phòng bệnh yên tĩnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Người đàn ông cao một mét tám mấy này, người đàn ông luôn bình tĩnh, kiềm chế này, khi sờ vào băng gạc trên đầu tôi, tay đã run rẩy, mắt đỏ hoe, dùng giọng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn hỏi tôi: “Có đau không?”

Không biết có phải là quá lâu không gặp, tôi hít một hơi thật sâu, nén nước mắt đang chực trào trong hốc mắt, cố tình cười một cách thoải mái với anh: “Không sao đâu, không đau.”

Vành mắt anh lại đỏ thêm một vòng, rồi đưa tay ôm chặt lấy tôi.

Anh vùi đầu vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Trên vai có một mảng ẩm ướt.

Tôi xoa đầu anh nói: “Cố Tri Cẩn, không sao đâu.”

Tóc trên tay mềm mại, tim tôi khẽ nóng lên.

Đây là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh trước mặt tôi.

Vì vết thương của tôi.

25

Sau lần này, Cố Tri Cẩn không cho tôi đi một mình đến những buổi tiệc rượu đó nữa.

Không cần thiết thì anh cũng không cho phép.

Nghe nói vị phó tổng đó đã bị cách chức, bây giờ không có công ty nào muốn nhận anh ta.

Cố Tri Cẩn đã tìm thấy hướng đi mới ở châu Âu, về cơ bản công việc kinh doanh sau này đều sẽ làm ở đó.

Nếu không có gì bất ngờ, sau Tết tôi sẽ cùng anh đi.

Biết rằng cơ hội gặp lại sau này của chúng tôi rất ít, Lý Tiểu Nguyệt ôm tôi khóc suốt một đêm.

“Mặc dù tớ thật sự, thật sự rất buồn, nhưng Tuế Tiểu An, thật sự mừng cho cậu, cậu đã có một cuộc sống rất tốt, rất tốt.”

“Có thể thường xuyên gọi điện thoại.”

“Được.”

“À đúng rồi, một số bạn học cấp ba của chúng ta đã đến đây, họ hẹn nhau họp mặt một chút, cậu có đi không?”

Tôi còn đang do dự, Lý Tiểu Nguyệt đã nũng nịu kéo tay tôi.

“Đi đi mà, đi đi mà, tớ xem danh sách rồi, mấy đứa đáng ghét đó đều không đến.”

“Hơn nữa, thầy Lương cũng đến, nếu cậu không đi, có thể sau này sẽ không gặp được nữa.”

Thầy Lương.

Tôi nhớ đến người thầy nhỏ bé tươi cười, tinh thần minh mẫn, luôn cầm theo bình giữ nhiệt, khi đi ngang qua tôi, sẽ chỉ ra một hai lỗi sai trên bài kiểm tra của tôi.

Tôi xem đi xem lại danh sách đó mấy lần.

Cuối cùng vẫn đồng ý.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa đã rơi, cuối cùng quyết định tham dự.