Chồng tôi, Ngụy Thịnh, trọng sinh trở về năm anh ta mười bảy tuổi, đứng trong phòng hiệu trưởng lớn tiếng bênh vực ánh trăng sáng của anh ta – kẻ đã từng bắt nạt tôi ở trường.
Anh ta ôm chặt cô ta, gào lên như thể đang diễn một vở bi kịch lâm li bi đát:
“Báo cảnh sát! Kiểm tra camera! Lần này tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt tất cả mọi người!”
Cùng trọng sinh trở về, tôi quay người mở cửa cho cảnh sát:
“Trên đường tới đây tôi đã báo giúp anh rồi, không cần cảm ơn đâu, đồ ngu.”