Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 171



Tần Đường ngây ngẩn nhìn anh, Tưởng Xuyên kéo tay cô, áp lên khuôn mặt mình, râu ria đ.â.m vào trong lòng bàn tay cô, Tần Đường mới có phản ứng, chớp một cái mắt đỏ lên," Tưởng Xuyên............"

 

" Hửm?" anh khàn khàn mở miệng, khóe miệng mang ý cười," Sao trở nên thích khóc rồi?"

 

"không có." cô chối, hít hít cái mũi.

 

Tưởng Xuyên lau nước mắt cô, "Còn nói không có."

 

Tần Đường cọ cọ tay anh, toàn bộ nước mắt được lau bằng bàn tay khô ráo thô nhám của anh," Sau này không khóc nữa."

 

"Vâng." Tưởng Xuyên ôm lấy cô.

 

Tần Đường không dám dán sát anh quá, trên người anh vẫn còn vết thương, sợ đè lên anh.

 

" Ba mẹ em đã tới thăm anh."

 

" Vậy ư? Cái bộ dạng này gặp họ, không tốt lắm nhỉ."

 

Tưởng Xuyên nhéo mặt cô," Ấn tượng của họ đối với anh không tốt."

 

Tần Đường lắc đầu, nhìn anh :" không sao, em thích anh."

 

Tưởng Xuyên cười, gương mặt đụng đụng cô," anh biết."

 

" Mẹ em cũng thích anh, có bà ấy, anh không cần lo lắng."

 

"Ừm, anh không lo lắng."

 

" anh khó chịu không ?" cô vội vàng đứng lên," Em đi gọi bác sĩ đến."

 

Tưởng Xuyên giữ cô lại, sắc mặt hơi trắng, có chút suy yếu, " Chút nữa đi, để anh ôm em một lúc nữa."

 

Tần Đường cúi đầu, rồi dựa trở lại, " Vâng."

 

cô ngẩng đầu nhìn anh:" Mọi người đều nói anh mạng lớn."

 

Tưởng Xuyên cười:" Phải không ?"

 

" Ừm ừm." cô ôm chặt anh," anh không biết anh dọa c.h.ế.t người ta rồi, chảy rất nhiều máu, trên người trúng mấy vết thương liền."

 

Mạng lớn chỉ là mượn cớ.

 

anh chống đỡ được, là cô.

 

anh không bỏ nổi cô.

 

anh rất sợ hãi, sợ một mình cô không chịu đựng được, lại là một cái bốn năm, hoặc là lâu hơn.

 

anh phải giữ lại cơ thể này, cho cô gái của anh.

 

............

 

một tháng sau, Tưởng Xuyên xuất viện.

 

Trong lúc đó, Bắc Kinh - Tây An, Tần Đường chạy qua chạy lại.

 

Tào Thịnh và Tào Nham, còn có Hàn Thành, đều đã đến tìm Tưởng Xuyên, nói rằng nếu anh muốn quay về đội cảnh sát, lúc nào cũng có thể trở về.

 

Tưởng Xuyên cự tuyệt.

 

Rời khỏi đội đã quá lâu rồi, không phải không còn niềm tin nữa, tin tưởng vẫn ở tận đáy lòng, chỉ là tư tưởng đã không giống nữa.

 

anh vẫn còn công việc ở Nghĩa Trạm,phụ trách vận chuyển vật tư đến vùng núi nghèo khó, quyên tiền giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mỗi người sống trên thế giới này đều có công dụng của riêng mình.

 

Sau tết nguyên đán, Tần Đường xử lý xong tất cả công việc, đặt luôn vé cùng ngày, đêm đó tới Tây An.

 

Tưởng Xuyên đi sân bay đón người, đưa cô về Nghĩa Trạm.

 

Sinh viên được nghỉ đông sớm, Nghĩa Trạm lại náo nhiệt lên, Tiểu Bạch và Từ Bằng lại tới nữa, còn dẫn theo hai người bạn học, đáng tiếc là trời quá lạnh, không thích hợp ngồi trong sân đốt lò nướng, mọi người dựng giá sưởi trong phòng khách.

 

Tiểu Bạch hỏi:" Ngày mai chúng ta muốn đi đâu đây?"

 

Lữ An nói :" đi huyện Giai và huyện Lam Cao."

 

" Hai chỗ á?"

 

"Ừm."

 

"Vậy phân chia người thế nào?"

 

Tưởng Xuyên nói :" Tôi và Tần Đường đi huyện Giai."

 

Lần này hai người họ, chủ yếu là đi núi Dương Quyển, thăm Nguyệt Nguyệt và anhtrai cô bé.

 

Tiểu Thành cười đùa cợt nhả, kéo dài giọng:" Ò................"

 

Tưởng Xuyên thản nhiên liếc nhìn cậu ta, " Sao, cậu muốn đi?"

 

Tiểu Thành vội vàng lắc đầu," không không không........"

 

Cậu ta sao có thể không thức thời như thế, bóng đèn sẽ bị đập nổ.

 

Tần Đường nở nụ cười nhàn nhạt.

 

Trời đêm lúc này, nâng cốc nói lời vui.

 

Ngoại trừ Tần Đường và Lữ An, không ai biết quá khứ của Tưởng Xuyên.

 

Ngoại trừ Tần Đường, không ai biết anh đã làm gì, buông bỏ cái gì, rồi lại trở về nơi này.

 

trên thế giới này, không ai có thể hiểu anh bằng Tần Đường.

 

.............

 

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thành và mấy người Lữ An xuất phát đi Huyện Cao Lam, đilần này rồi, đưa vật tư đến, sau tết sẽ không đi nữa, để những đứa trẻ kia ăn tết vui vẻ chút, ngày xuân năm tới khai giảng, sẽ cố gắng hơn.

 

Tần Đường nghe thấy tiếng động cơ ô tô, từ trên giường ngồi dậy.

 

Tưởng Xuyên đẩy cửa vào, " Thức rồi à?"

 

Tần Đường gật đầu, " Chúng ta lúc nào đi?"

 

" Chờ em nghỉ ngơi cho tốt."

 

" En nghỉ ngơi rốt rồi." Ngẫm nghĩ, cô bồi thêm một câu," anh lái xe, em có thể ngủ trên xe."

 

Tưởng Xuyên cười nhẹ:" Được."

 

một giờ sau, xe Jeep màu đen lái ra khỏi sân.

 

Tới núi Dương Quyển, bọn nhỏ tiến tới vây xung quanh, Nguyệt Nguyệt đã cao lên, anh trai cô bé đứng ở sau lưng, có chút ngại ngùng, nhưng lại vui vẻ nhìn hai người họ.

 

Tần Đường sờ sờ mặt Nguyệt Nguyệt:" Cao lên rồi."

 

Nguyệt Nguyệt xoay người chạy, qua một lúc, đeo cặp sách quay lại, lấy một túi táo khô đỏ au trong cặp ra, " Mẹ em nói cho chị, quả táo ngon nhất ngọt nhất, của nhà em trồng đó, cảm ơn chị đã để anh trai em được đến trường."