A Khởi giải thích:" A, thời gian này xếp đống nhiều quá rồi, đã rất lâu rồi khôngchuyển đồ đi, hai ngày cuối tuần này Tiểu Bạch nói muốn đi, tiếp đó anh Lữ nói cuối tuần thì chuyển đồ đi Huyện Giai, chuyển phát nhanh bên đó liên tục gửi đồ qua đây, mỗi lần kéo về đều xếp đống, hôm qua sau khi mọi người đi, có người l*m t*nh nguyện đến, quyên góp không ít đồ dùng, sáng nay Tiểu Thành cùng người ta kéo về, tăng thêm từng này nữa, nếu không xử lý thì Nghĩa Trạm không còn chỗ để nữa. "
Mặt Tiểu Bạch hơi đỏ lên, sẵng giọng:" Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh Lữ vốn dự tính đi ." cô nào có thể diện lớn như vậy chứ!
Tần Đường kéo một băng ghế nhỏ qua, ngồi xuống bên cạnh, " Tôi giúp hai người."
" Được ạ." Tiểu Bạch nhìn máy chụp hình của cô, " Chị Tần Đường, chị có muốn đicùng chúng em không?"
A Khởi nói :"Lần này em cũng đi, Tiểu Thành thay phiên giữ nhà."
Tần Đường nói:" đi."
Làm được nửa, Tần Đường đi nghe điện thoại, người đại diện gọi tới.
A Khởi lại gần Tiểu Bạch thì thầm bên tai:" Chị Tần Đường mặc chính là áo của anhTưởng."
Tiểu Bạch:" Hả? không nhận ra nha, chị ấy mặc cái gì cũng đẹp."
A Khởi:" Mùa xuân anh Tưởng vẫn hay mặc cái áo này, tôi nhớ mà."
.........
Giữa trưa, Lữ An và Tiểu Thành trở về, còn lái về một chiếc xe tải.
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại bắt đầu chất hàng lên xe.
Tần Đường đứng dưới tàng cây cổ, lấy di động ra nhìn nhìn, không có tin nhắn khôngcó điện thoại.
cô không gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên.
Ba giờ chiều, từ Tây An xuất phát đi Du Lâm.
Lữ An lái chiếc Jeep màu đen, xe hàng chạy theo phía sau.
Lữ An nhìn người ngồi bên ghế phụ lái, nói:" anh Tưởng có liên hệ với cô không?"
Tần Đường đáp nhàn nhạt:" không có."
" anh ấy đang bận công chuyện, cô đừng sốt ruột nhé."
" Ừm, tôi biết." cô đáp.
cô chờ anh.
Lữ An là muốn nói chút gì đó an ủi cô, nhưng xem ra hiện giờ, cô bình tĩnh rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Tần Đường nhìn cậu ta:" anh có biết anh ấy ở đâu không ?"
Lữ An ngẩn ra:" không biết."
"Ò."
Ngày đó Tưởng Xuyên và Lữ An nói chuyện riêng, tránh né cô, cô nghĩ rằng cậu ta biết.
A Khởi và Tiểu Bạch ngồi phía sau nghe thấy không hiểu thế nào, Tiểu Bạch nói:" Gọi điện thoại cho anh Tưởng không phải biết liền sao?"
A Khởi kéo tay áo cô ấy, Tiểu Bạch mờ mịt.
A Khởi nói lí nhí:" Hai người họ có thể là cãi nhau rồi."
Tiểu Bạch bừng tỉnh hiểu ra, cội vàng ngậm miệng.
Chín giờ tới Du Lâm, A Khởi và Tiểu Bạch đã đói bụng lắm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người tìm một quán ăn khuya giải quyết bữa cơm chiều.
Tần Đường đi sang quán bên mua nước, nhớ tới lần trước đến Du Lâm, cũng chỉ là chuyện của mấy tháng trước, giống như đã qua rất lâ rồi.
" Tiền thừa của cô, hai mươi sáu đồng."
Tần Đường nhận lấy nhét vào trong túi, vừa xoay người thì bị người khác đụng vào, " Ba" một tiếng, đi động đập xuống đất, cô gái kia" A" hét ầm lên:" đi động của tôi! Tiêu rồi tiêu rồi......."
cô ta vội vàng nhặt di động lên, đau lòng kiểm tra, ngẩng đầu một cái liền c.h.ử.i luôn:" cô sao thế hả? Màn hình điện thoại của tôi cũng bị rơi bể rồi, cô bồi thường cho tôi!"
Tần Đường nhìn điện thoại quả táo của cô ta, màn hình đã nứt vài đường, lãnh đạm nói:" Tự cô đụng vào."
cô gái nóng nảy:" Là do cô quay người đụng vào tôi! "
Người bên cạnh cô ta cũng hùa theo:" Đúng đó, là do cô xoay người không nhìn người khác, đụng vào mà."
Nét mặt Tần Đường lạnh xuống," cô muốn thế nào?"
cô gái nói :" cô đền tiền cho tôi! Cái của tôi là điện thoại mới!"
" Đền bao nhiều?"
" Năm nghìn đồng."
Tần Đường cười, quay người muốn đi.
Vừa xoay bước, đã bị người ta giữ lại, cô gái kia không buông tha khóc lóc om sòm:" Đôi giày này của cô mấy nghìn đồng, nhìn máy ảnh cũng không rẻ, lại còn túi của côcũng là hàng xa xỉ, đụng hư điện thoại của tôi mà một đồng cũng không đền đã muốn đi là sao?"
Động tĩnh bên này lớn, nhanh chóng dẫn tới ánh mắt mọi người.
Tần Đường nhíu mày, nét mặt không kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn cô cta:" Buông tay."
Dung mạo Tần Đường xinh đẹp, khí chất vốn thanh lãnh, ánh mắt lúc này lạnh nhạt, nhìn đến nỗi cô gái kia rụt rè.
Lữ An đã chạy tới, hỏi:" Xảy ra chuyện gì"
Người bên kia giải thích một hồi, Lữ An nhíu mày, nhìn cô gái kia, cô gái nhìn thấy cậu ta, anh mắt sáng lên:" anh là chồng cô ấy hả? cô ấy đụng hư điện thoại của tôi rồi, phải đền."
...............
Tưởng Xuyên và Tào Nham đến quán ăn khuya mua đồ ăn.
Tào Nham:" Ông đây đói c.h.ế.t rồi, bị người phụ nữ Lộ Toa kia xoay một hồi, toi công bận rộn một ngày, đến một hột cơm cũng chưa vào bụng."
Tưởng Xuyên trầm mặt, không nói gì.
Tào Nham trông thấy phía trước có đám đông, nói :" Chuyện gì bên kia vậy nhỉ? Giống như gặp phải dàn cảnh va chạm rồi."
Tưởng Xuyên nhíu mày:" Đổi quán ăn khác."
hiện giờ họ không còn sức lực mà để ý đến mấy việc đâu đâu này.
Tào Nham:" đi quán phía trước kia."
........
Giọng nói Tần Đường lạnh lùng:" không đền, tôi không đụng vào cô, nếu cô cảm thấy mình đúng thì cô có thể báo cảnh sát."
.......
Tưởng Xuyên đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Xuyên qua khe hở của đám đông, chỉ nhìn thấy nửa gương mặt trắng nõn, ở giữa đám đông, càng lộ vẻ trắng, rõ ràng đến cả con mắt cũng không nhìn thấy, nhưng anh biết đó là Tần Đường, chỉ nhìn một cái, anh đã biết ngay