A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 115: Cố Vong Ưu, ta muốn cùng ngươi giải trừ đạo lữ khế ước



Cơn gió nhẹ lướt qua vạt áo của Lý Kinh Tuyết, theo gió còn truyền đến vài tiếng bàn luận khe khẽ của mấy tên đệ tử.

Trong mắt nàng thoáng hiện tia giễu cợt.

Cố Vong Ưu gấp gáp đến mức muốn lập tức cắt đứt quan hệ với nàng rồi sao?

 

 

Lý Kinh Tuyết nhanh chóng đi đến một tiểu viện gạch xanh ở lưng chừng núi.

Nàng dừng chân trước tiểu viện, ánh mắt dừng trên từng viên gạch, từng mái ngói.

Cửa viện mở sẵn, nàng bước vào.

 

 

Vừa vào trong, Lý Kinh Tuyết hơi sững lại.

Trước kia, nàng đã trồng rất nhiều linh thảo trong viện.

Nay toàn bộ đều bị nhổ sạch, thay vào đó là cọc gỗ tập luyện và từng giá binh khí.

 

 

Nàng đưa mắt nhìn quanh, ngay cả bóng dáng một gốc linh thảo cũng chẳng còn.

Lòng dấy lên mấy phần tiếc nuối, khẽ thở dài.

Những linh thảo ấy nàng đã chăm bón suốt bao lâu, tốn biết bao tâm huyết...

Giờ lại bị người ta hủy hoại chẳng còn.

 

 

Nàng khép mắt lại, lúc mở ra thì đã lấy lại bình tĩnh.

Nàng đi thẳng về phía phòng của Cố Trạch Lạc.

Cửa phòng khép hờ, không khóa, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, bước vào với động tác rất khẽ.

 

 

Cố Trạch Lạc đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch mang theo vài phần bệnh trạng.

Ánh mắt Lý Kinh Tuyết thoáng xẹt qua một tia xót xa.

Nàng cúi người khẽ vuốt đầu con, lại nắm tay nó bắt mạch.

Sau khi chắc chắn mạch tượng bình ổn, nỗi lo trong lòng mới dần yên lại.

Nàng lặng lẽ ngắm con một lát, buông tay nó xuống, rồi đứng dậy định rời đi.

 

 

“…Nương thân…”

Từ sau lưng, nàng nghe thấy đứa nhỏ lẩm bẩm trong mơ.

Bước chân nàng khựng lại, vội quay đầu.

Chưa kịp đưa tay xoa đầu con thì lại nghe thấy nó gọi thêm một tiếng:

“Yêm Yêm nương thân.”

 

 

Tiếng gọi ấy vô cùng rõ ràng.

Bàn tay đang đưa ra của Lý Kinh Tuyết dừng lửng trong không trung, khẽ run run.

 

 

Nàng nhìn nhi tử mà nghĩ rất nhiều.

Bởi thân thể nàng yếu kém, nên từ nhỏ nó cũng hay ốm đau.

Mỗi lần bệnh nặng đều quấn trong lòng nàng mà gọi “nương thân”.

Khi ấy, Lý Kinh Tuyết hận không thể thay con gánh hết khổ đau.

Chỉ là không biết từ lúc nào, mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.

 

 

Nàng hít sâu một hơi, cố ép mình tỉnh táo, rút tay về.

Nàng đặt viên Dưỡng Tâm Đan đã chuẩn bị sẵn lên bàn trà, rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Khi xuống núi, bất chợt nàng nghe một tiếng “choang” giòn vang.

Ngoảnh đầu nhìn theo, thấy một gương mặt trắng bệch.

 

 

Đó là một thiếu nữ áo trắng, dung mạo yếu đuối đáng thương.

Đôi mắt ngơ ngác như thỏ con, bộ dạng đủ khiến nhiều người sinh lòng thương xót.

Nhưng lúc này, nàng ta lại trông như ban ngày gặp phải quỷ.

Cả người ngây ra, không kịp để ý bát canh trong tay rơi xuống đất vỡ tan.

 

 

Lý Kinh Tuyết vốn tưởng gặp lại sẽ giận dữ, nhưng bản thân lại bình thản hơn nàng nghĩ.

Có lẽ nàng đã chẳng còn để tâm đến kẻ cặn bã kia nữa.

Ánh mắt nàng dừng lại nơi bụng dưới của thiếu nữ kia, rồi lại lướt qua gương mặt yếu đuối, khẽ nhướng mày.

Trước khi nhảy xuống vực, nàng từng dùng d.a.o khoét lấy nội đan của ả, theo lý thì thương tích hẳn rất nặng.

 

 

Nàng vốn nghĩ ả không thể rời khỏi khu vực đầy tử khí của Vực Diệt Tiên.

Nhưng giờ không chỉ rời đi an toàn, còn có thể đứng dậy đi lại.

Phải biết rằng, ngày đó nàng mất đi nội đan, trọng thương...

Nếu không gặp được A Chiêu, cho dù còn sống thì cũng chỉ là tàn hơi thoi thóp.

Xem ra, Cố Vong Ưu đã bỏ ra không ít thiên tài địa bảo cho ả rồi.

 

 

Nghĩ đến đây, đầu Lý Kinh Tuyết thoáng hiện một khả năng.

Lần này Yêm Yêm mất đi nội đan, Cố Vong Ưu đã đem chính nội đan của hắn bù cho nàng ta sao?

Ý nghĩ ấy lóe qua, nàng nhìn Yêm Yêm với vẻ trầm ngâm.

Hay là… móc thêm lần nữa xem sao?

 

 

Ý định vừa dấy lên, nàng đã bước gần thêm.

Yêm Yêm chợt bừng tỉnh, vội lùi lại, sắc mặt cảnh giác, cất giọng the thé:

“Ngươi… sao ngươi còn sống?”

 

 

“Ngươi đoán xem.”

Lý Kinh Tuyết mỉm cười nhìn nàng ta, dừng bước.

 

 

Sắc mặt Yêm Yêm vặn vẹo:

“Ngươi rõ ràng đã nhảy xuống Vực Diệt Tiên, sao có thể còn sống?”

 

 

Cả tu chân giới, ai rơi xuống vực đó đều c.h.ế.t chắc.

Chẳng lẽ nữ nhân đáng ghét này gặp được kỳ ngộ nào ở đáy vực?

Nghĩ đến đó, sắc mặt ả càng khó coi.

 

 

“Bởi vì ta có kỳ ngộ đấy.”

Lý Kinh Tuyết mỉm cười đáp.

 

 

Yêm Yêm nắm chặt tay, nghiến răng nhìn nàng.

Làm sao có thể?

Vì sao nàng ta lại may mắn như vậy?

 

 

“Ngươi nói có kỳ ngộ thì liền có kỳ ngộ?”

 

 

Lý Kinh Tuyết bật cười khinh miệt, khoát tay:

“Được thôi, ta cũng chẳng gặp kỳ ngộ gì hết.

Biết vì sao ta vẫn còn sống không?”

 

 

Đôi mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào đối phương, từng bước từng bước tiến lên:

“Bởi vì ngươi và Cố Vong Ưu, hai kẻ ghê tởm các ngươi còn chưa chết.

Vậy thì ta sao có thể c.h.ế.t được?”

 

 

Sắc mặt Yêm Yêm tái nhợt, liên tiếp lùi bước.

Trên gương mặt Lý Kinh Tuyết nở nụ cười rực rỡ:

“Kẻ thù còn sống, ta sao chịu c.h.ế.t ngu ngốc chứ.

Nhảy xuống vực, chỉ là chút thủ đoạn che mắt.

Ngươi thật ngốc khi tin là thật.”

 

 

“Lần sau gặp ai nhảy vực trước mặt, nhớ xem phía dưới có người bám không nhé.”

Nàng cong mày cong mắt, như thể đang khoe khoang.

 

 

Khuôn mặt mềm yếu của Yêm Yêm giờ dữ tợn dị thường, nghiến răng gọi thẳng:

“Lý Kinh Tuyết!”

 

 

Ả hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân đáng ghét này…

Bỗng, Yêm Yêm như phát hiện điều gì, dữ tợn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

Mắt ngân ngấn lệ:

“Lý sư tỷ, thật sự là tỷ hiểu lầm muội và Cố sư huynh rồi.

Bọn muội… thật sự không có gì…

Áaaaaa!”

 

 

Ả vừa nói vừa tiến lên mấy bước, rồi đột ngột ngã nhào ra sau.

Giống như bị Lý Kinh Tuyết xô ngã vậy.

 

 

“Ngươi làm gì thế?”

Một tiếng quát vang lên, bóng người vọt đến từ sau lưng nàng.

Kẻ mới đến mặc bạch y tay áo rộng, đầu cài ngọc quan hình hoa sen, mặt mũi nho nhã mà giả tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

“Yêm Yêm, muội không sao chứ?”

Cố Vong Ưu vội vàng đỡ lấy Yêm Yêm, giọng tràn đầy quan tâm.

 

 

“Cố sư huynh, muội không sao, đừng trách Lý sư tỷ, tỷ ấy không cố ý.”

Yêm Yêm yếu ớt tựa nửa người trong lòng hắn, ngẩng đầu nói, mắt đẫm lệ.

 

 

Cố Vong Ưu nghe vậy, ngẩng lên nhìn Lý Kinh Tuyết.

Ánh mắt lóe qua một tia kinh ngạc, sau đó mày nhíu chặt, giọng đầy chán ghét:

“Lý Kinh Tuyết, ngươi còn dám trở lại sao?”

 

 

Lý Kinh Tuyết thấy lời hắn buồn cười, ngược lại hỏi:

“Vì sao ta lại không dám trở về?”

 

 

Hắn ôm Yêm Yêm, trừng mắt:

“Ngươi thân là phu nhân của Thanh Phong phong chủ.

Vậy mà vì chút chuyện nhỏ ghen tuông, lưu thư bỏ nhà ra đi, còn mặt mũi nào ở lại?”

 

 

Ghen tuông chuyện nhỏ?

Lưu thư bỏ đi?

Không cần nghĩ cũng biết là trò của Yêm Yêm

Muốn hại c.h.ế.t nàng, lại không muốn người khác nghi ngờ.

 

 

Lý Kinh Tuyết mặt không cảm xúc, giọng phẳng lặng:

“Cố Vong Ưu, chúng ta giải trừ đạo lữ khế ước đi.”

 

 

Sắc mặt Cố Vong Ưu chợt cứng lại, sau đó nổi giận:

“Ngươi nói gì? Ngươi dám?

Ngươi dám nói ra những lời ấy?”

 

 

“Cố sư huynh.”

Yêm Yêm vội vàng ôm chặt lấy hắn, dịu giọng:

“Đừng giận, Lý sư tỷ chỉ nói lời tức giận thôi.

Tỷ ấy chỉ vì quá để tâm huynh, muốn được huynh chú ý.”

 

 

Lời nói của ả khiến cơn giận của Cố Vong Ưu lắng đi đôi chút, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm:

“Lý Kinh Tuyết, đừng giở trò lấy ta ra uy hiếp.

Nói cho ngươi biết, ngươi còn chẳng bằng một ngón tay của Yêm Yêm.”

 

 

Lý Kinh Tuyết không buồn dây dưa với loại người này.

Nàng lạnh giọng:

“Ta nói lần cuối, giải trừ đạo lữ khế ước.

Ba ngày nữa, ta sẽ quay lại.”

Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi, sợ ở lại thêm một khắc sẽ bị nhiễm vận xui.

 

 

“Ngươi…”

Cố Vong Ưu nhìn theo bóng lưng dứt khoát kia, thoáng ngẩn người.

Rồi nổi giận đùng đùng, định đuổi theo cho nàng một bài học.

Nhưng sau lưng vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

 

 

“Yêm Yêm!”

Hắn lập tức quẳng Lý Kinh Tuyết ra sau đầu, vội vàng đỡ lấy thân thể lảo đảo của ả, lo lắng hỏi:

“Muội sao rồi?”

 

 

“Cố sư huynh… đầu muội choáng quá.”

Yêm Yêm yếu ớt ngả vào lòng hắn, gương mặt tái nhợt.

 

 

Cố Vong Ưu đau lòng vô hạn:

“Chắc là độc trong cơ thể muội lại phát tác.

Muội cố chịu chút, ta đưa muội về nghỉ.”

Nói rồi, hắn bế ngang lấy ả, sải bước đi nhanh.

 

 

Lý Kinh Tuyết đã xuống đến chân núi Thanh Phong, trong ánh mắt kinh ngạc của đệ tử, cưỡi tiên hạc rời đi.

Nàng trở lại Tàng Kiếm phong, bình tĩnh giao tiên hạc cho đệ tử trạm dịch.

Thong thả bước về tiểu viện mà Cư Chính An đã sắp xếp cho nàng.

 

 

Trong viện phơi đầy dược thảo, không khí vương mùi thuốc.

Nàng khép cửa, ngồi xuống bắt tay xử lý dược liệu.

Bất chợt, động tác khựng lại.

Nàng cúi nhìn đôi tay mình, thon dài trắng mịn, nhưng…

 

 

Đôi mắt nàng dừng lại nơi bàn tay phải chỉ còn một lớp chai mỏng.

Đã từng... nơi ấy đã từng dày đặc vết chai thô ráp, minh chứng nàng ngày ngày luyện kiếm.

 

 

Bàn tay khẽ run.

Nếu bây giờ đặt một thanh kiếm trước mặt, e rằng nàng đã không còn cầm nổi.

Ngần ấy năm rồi, nàng chưa từng thật sự nắm kiếm nữa.

Nghĩ đến đó, khóe môi nàng cong lên chua chát.

Vậy rốt cuộc, là vì điều gì?

 

 

Ở góc viện, Tiểu Bạch đang phơi nắng ngủ say, bỗng rùng mình.

Nó bật tỉnh, cảnh giác ngó quanh, không thấy bóng A Chiêu.

Nó thở phào, may quá, tiểu nha đầu không ở đây, chắc sẽ không có chuyện gì.

 

 

Từ khi cô bé vào Kiếm Tông, cuộc sống phong phú hơn, ít khi quấy rầy nó.

Tiểu Bạch vô cùng hưởng thụ hiện tại.

Nó uể oải vươn vai, cúi đầu l.i.ế.m lông, khoan khoái nghĩ:

“Mong ngày tháng thế này cứ tiếp diễn.

Ủa?”

 

 

Nó nhận ra Lý Kinh Tuyết đang ngồi quay lưng, áo xanh nhạt, tóc đen nửa xõa.

Bóng dáng toát ra nỗi bi thương mơ hồ.

Nàng làm sao vậy?

Chưa kịp nghĩ kỹ, từ xa đã vang lên tiếng bước chân vui vẻ.

 

 

Là bước chân A Chiêu.

Cô bé vốn lạc quan hồn nhiên, bước chân cũng mang theo niềm vui.

 

 

“Rầm!”

Cánh cổng đóng chặt bị đẩy tung.

A Chiêu một tay chống cửa, một tay chống nạnh, gương mặt tràn đầy nụ cười:

“Đang~ đang~ đang~, a nương, Tiểu Bạch, con về rồi đây~~~”

 

 

Vừa thấy tiểu nha đầu, Tiểu Bạch bất giác run bắn, một dự cảm chẳng lành dấy lên.

Trực giác mách nó, con bé lại sắp nhắm vào nó rồi.

 

 

Nghe động tĩnh, Lý Kinh Tuyết đặt dược xuống, quay lại, cong mắt cười:

“Về rồi à.”

 

 

A Chiêu đứng nơi cửa, chớp mắt nhìn nàng, rồi lao ngay vào lòng:

“A nương, con về rồi~”

 

 

Thân thể nhỏ mềm ngọt ngào nhào đến khiến trái tim Lý Kinh Tuyết thoáng run.

Như thể trở lại nhiều năm trước, khi đứa bé kia chập chững lao về phía nàng.

 

 

“A nương?”

Giọng non nớt kéo nàng về hiện tại.

Lý Kinh Tuyết khẽ xoa đầu con:

“Sao thế?”

 

 

“…Con kể cho nương nghe nhé, hôm nay lúc luyện tập buổi sáng…”

Tiếng ríu rít của tiểu nha đầu vang khắp tiểu viện.